"Vụ án đẫm máu" đúng với tên gọi của nó. Vì theo lời A Hoa, các thi thể được mang ra đều bị nhuộm đỏ như tắm trong ao máu tươi. Riêng thi thể của cô tiểu thư bất hạnh nghe nói còn bị mổ bụng, dường như để moi đi một thứ gì đó. Nói tóm lại một từ thôi. Đó là "thảm".
Tôi nghe mà dạ dày chợt cuồn cuộn. Chậc, thù hằn cỡ nào mới gϊếŧ người dã man thế nhỉ?
Lại nghe nói, đồ đạc quý giá trong nhà, cái nào nhẹ nhẹ, bỏ vô bao vô túi được đều bị khuân hết. Chỉ còn lại bàn ghế, tủ thờ, bình lớn với sà nhà bằng gỗ lim là không bị tháo đi thôi. Chắc tại chúng lớn quá. Nếu không, dám chắc cái bọn ác ôn kia cũng mang đi lắm à.
Lâm viên ngoại, phu nhân và công tử Lâm Quang do ở địa phương khác nên may mắn thoát được một kiếp. Những người hầu đi theo chủ nhân nhà Lâm viên ngoại cũng theo đó được hưởng ké phần may mắn này. Vì nếu ở nhà thì không khéo họ đã trở thành vong hồn mất rồi.
Lâm Quang là sư gia của tri huyện Bình Châu nơi chúng tôi đang ở, nghe đồn phong thái hơn người, đỉnh đạc, đẹp trai, hào hoa phong nhã lại cực kì thông minh. Từng đỗ đầu kì thi Hội, nhưng vì vài lý do bí ẩn nào đó, nhất định không bon chen đi tiếp lên kinh thành làm quan mà rút về làm công tử nhàn tản ở địa phương.
Sau đó được huyện lệnh mới đến, vì mến tài nên đã động viên ra làm sư gia của huyện lệnh.
Nhưng nghe nói Lâm Quang chỉ ẩn sau màn làm việc, chứ ít khi nào ra công đường.
Dẫu vậy, tên tuổi của Lâm Quang vẫn vang danh một vùng. Phần vì dung mạo xuất chúng, phần vì tài hoa hơn người.
Nghe nói từ ngày có Lâm Quang, ở huyện Bình Châu này chưa từng có án oan. Nên dân gian ca ngợi huyện lệnh mười thì Lâm Quang cũng được chín.
Đến nỗi có câu ca thế này:
"Huyện Bình Châu không giàu thì khá
Người Bình Châu dân dã dễ thương
Ở đây quan Huyện am tường
Lâm Quang một cõi, ác phường thua ngay"
Ấy vậy mà cuộc sống trêu ngươi, vụ thảm án xảy ra ngay nhà của Lâm viên ngoại. Cô con gái duy nhất bị chết thảm còn bị mổ bụng moi nội tạng. Nghĩ thế nào cũng cảm giác đây là một vụ trả thù nhỉ?
Nghe nói, Lâm Quang vừa về đến đã suy sụp quỳ lạy và té xỉu ngay cửa nhà. Huyện lão gia phải mời thầy thuốc giỏi nhất đến chăm nom mới từ từ tỉnh lại.
Còn Lâm viên ngoại và Lâm phu nhân thì khỏi nói. Lên huyết áp, té xỉu, tới giờ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Ài, càng nghe càng thương cảm.
Tôi dám cá, vụ án này vài bữa nữa sẽ được đưa lên triều đình và không khéo còn lan ra cả nước vì tính chất man rợ và bí ẩn của nó.
---------------------
Một buổi sáng trôi qua khá nhanh. Chúng tôi ngồi quây quần bên nhau, vừa nghe A Hoa tường thuật lại diễn biến vụ án, vừa bận rộn thêu thùa. Tất nhiên là các cô gái nhỏ thêu. Còn tôi thì phác hoạ cảnh. Dẫu sao, kiếp trước hay kiếp này tôi đều có năng khiếu hội hoạ.
Trí nhớ của tôi khá tốt, nên mấy ngày nay tôi hay lợi dụng A Hoa để giúp tôi học thêm chữ cái của thời đại này. Dẫu sao có học vẫn hơn mà.
A Hoa nhỏ hơn tôi một tuổi, và hầu như là bạn đồng hành của "tôi" từ nhỏ đến tận bây giờ. Tình cảm của nguyên chủ và cô bé cũng tốt. Vì vậy mà nguyên chủ học được cái gì đều dạy cho A Hoa cái đó. Đến nay thì có thể xem là trò giỏi hơn thầy rồi. Vì người thầy giả mạo là tôi đây méo biết cái chữ nào cả.
Số là mấy ngày hôm trước, sau khi tỉnh dậy, ăn sáng xong tôi thường giả vờ đến thư phòng lôi ra một vài quyển thi thư, sau đó đưa cho A Hoa, còn tôi thì đứng bên cạnh, khoanh tay, hất cằm, mắt liếc xéo về phía quyển sách, ý bảo A Hoa trả bài. Ấy vậy mà cô bé tin thật. Mặt mếu máo bảo:
- Tiểu thư, tiểu thư kiểm tra em đó hả, cái này em thuộc rồi mà. Em đọc được sách này rồi.
Tôi lắc lắc tay ra vẻ không tin. Nên cô bé không còn cách nào khác, đành lật từng trang, dò từng chữ đọc. Vừa đọc vừa bắt chước điệu bộ giảng bài của các phu tử, xem đến là sinh động. Còn tôi vừa giả bộ nghiêm trang gật gù, vừa tranh thủ ghi nhớ từng chữ một.
Chậc! Xem ra cái nghề học lỏm này cũng lắm công phu nha..