Tịnh dưỡng hơn một tuần, cơ thể tôi đã bắt đầu khởi sắc. Những vết bầm tím ở lưng và vùng hông cũng đã giảm nhiều. Vết thương sau ót cũng không còn đau nữa...
Nhắc đến những vết thương này, tôi thấy mình thật thảm. Vì đến tận bây giờ tôi vẫn chưa rõ nguyên chủ hành hạ bản thân kiểu gì mà cơ thể bị thương lắm thế. Đã vậy còn ngã đến nỗi mất mạng.
Mà một trong những nguyên nhân, là nghe nói vì cô nàng tuyệt vọng với chính mình. Vì không thể thổ lộ với người thầm thương, đành nhìn anh ấy lên xe hoa với người con gái khác. Nói tóm lại là chuyện máu chó hơn cả nàng tiên cá.
Ngoài cái tên giống nhau là: Hạ Hồng Linh thì tôi và chủ nhân cơ thể này dường như chẳng có gì liên quan đến nhau cả. Ngoại hình không giống, tính cách cũng không giống. Với một cô nàng hiện đại ế kinh niên suốt bao năm như tôi thì quả thật tôi không tài nào hiểu nổi cho những diễn biến câu chuyện ân oán tình thù như thế.
Với tôi, chuyện lớn là ăn, ngủ, sống vui vẻ, kiếm nhiều tiền... Và đặc biệt, có mạng để hưởng là Ok. Còn tình yêu tình yết gì đó đều là thứ yếu. Có cũng được, mà không có cũng chả sao. Cô đơn để ngắm trai và để trai ngắm cũng khá thú vị mà nhỉ!
À mà nói đi cũng phải nói lại, thật ra có lẽ do tuổi tác của nguyên chủ còn nhỏ nên chưa có cái độ chai lì như tôi. Thành thử ra...thôi thì tạm cảm thông vậy. Nếu không, người ta lại bảo mình là "được lợi mà còn khoe mẽ".
Nói đến đây, có lẽ sẽ có bạn lại thắc mắc "sao tôi biết vậy, tôi không nói được mà".
Xin thưa, chẳng những tôi không nói được mà chữ viết thời đại này tôi cũng chả hiểu mô tê gì. Sở dĩ tôi đoán được câu chuyện của nguyên chủ là nhờ vào quyển nhật kí bằng tranh mà cô ấy đã vẽ. Tôi không nói được, không đọc được nhưng vẫn xem được nha.
Cô ấy vẽ tranh khá đẹp. Mà hầu hết trong những bức tranh đó là bóng hình người con gái mặc áo xanh đứng yên lặng, hoặc nép sau bức tường, hoặc ẩn sau hàng cây lặng im nhìn đôi nam nữ từ xa lạ thành yêu nhau rồi kết hôn.
Nó là một câu chuyện hoàn chỉnh đấy nên dù là một đứa mù chữ như tôi vẫn có thể suy đoán được nha.
Và dĩ nhiên tôi chỉ dám nhận là tôi "đoán" thôi. Vì thực sự cái chết của nguyên chủ vốn bản thân cũng rất kì lạ rồi...
Có lẽ cả A Hoa và gia đình tướng quân cũng không biết được nguyên nhân thực sự đâu nhỉ. Vì trong mắt họ chỉ thấy được vẻ tài hoa của tiểu thư mà quên mất cô ấy cũng chỉ là cô gái tuổi trăng tròn lần đầu biết yêu thôi.
Nguyên chủ có lẽ vì mặc cảm, vì trầm tư, vì đau khổ tương tư... Tóm lại là tạo nên cú sốc đến nỗi khiến cho nguyên chủ như người mất hồn, ngẩn ngơ, sa chân té ngã... Hoặc có lẽ là do nguyên chủ cố ý muốn giải thoát chăng... Hoặc có thể còn có ẩn tình nào đó mà tôi chưa rõ...
Nói tóm lại là một bước sa chân, ngàn năm không gặp lại. Cô ấy đã đi rồi, đi rất dứt khoát. Còn tôi thì vẫn ngơ ngẩn, mỗi lần đi tắm, cởi y phục ra kiểm tra từng vết thương của cơ thể mà xuýt xoa vì độ ngốc nghếch của cô ấy.
Nhưng bù lại, tôi phát hiện ra cơ thể này thực sự biết võ công nha.
Vì chỉ sau một tuần tĩnh dưỡng, tôi hoàn toàn có thể đi lại nhẹ nhàng, hơn nữa, ngũ quan thực sự rất thính. Tôi có thể nghe được những âm thanh rất nhỏ ở một nơi khá xa.
Nên mấy ngày này, nhiều khi không cần lừa A Hoa nói chuyện, tôi vẫn nắm được toàn bộ thông tin về phủ tướng quân và mấy con phố gần đây.
Nói chung, thì chỉ cần im lặng, tập trung, là tôi có thể nghe được những âm thanh mình muốn. Thật lợi hại!
Thêm vào đó, mũi tôi cũng rất tinh nha, có thể phân biệt được hầu hết các mùi vị khác nhau của các đồ vật, con vật, con người...
Cũng giống như bây giờ vậy, tôi đang ngồi xếp bằng tại hoa viên, nhắm mắt lại, dưỡng thần và luyện công theo cách phụ thân đại nhân vừa hướng dẫn. Tai đang nghiêng nghiêng lắng nghe tiếng bước chân đều đều của các gia nhân trong phủ...
Bỗng một âm thanh rất nhẹ chợt rơi bên trái hàng rào hoa viên nhà hàng xóm cách chỗ tôi ngồi khoảng hai trăm mét, và một mùi máu tươi rất nhẹ lan trong không khí....
Hình như có chuyện lớn đang xảy ra rồi...