Hoa Hồng Đỏ Có Gai00p

Chương 2: Xuyên không rồi!

Có thể nói trên đời có nhiều chuyện "máu chó", nhưng "máu chó" đến nỗi khi tôi tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ, hai bên rủ một tấm lụa mỏng màu xanh lam nhạt, chiếc chăn bông thêu hình chim phụng hoàng xanh biếc và thêm bộ trang phục theo phong cách cổ trang cũng màu xanh nõn... thì tôi đã không thể nào bình tĩnh được nữa.

"What the fuck!"

Một câu chửi bậy đột nhiên hình thành trong não. Tôi đang ở phim trường nào vậy? Hay tôi đã xuyên không rồi? Đây là đâu? Và tôi là ai?...

Hàng ngàn con thảo nê chạy xuyên qua khiến đầu tôi đau như búa bổ. Những sự khó hiểu dồn nén, tích tụ vào đan điền, xuyên qua khí quản, và dồn vào cổ họng thành tiếng hét... Áhhhh...kéo dài khiến lũ chim đang vô tư trú nắng trên cành cây cũng giật mình hốt hoảng, vội vỗ cánh phành phạch bay đi...

Tôi đã nghe âm thanh đầu tiên phát ra từ cổ họng mình như thế. Và tiếp theo nữa là vài tiếng bước chân đuổi gấp chạy như bay vào phòng.

- Tiểu thư, người không sao chứ?

- Thái y, con gái của ta như thế nào?

- Con gái yêu của mẹ, sao con lại dại dột như vậy chứ? Có gì thì từ từ nói, cha mẹ sẽ giải quyết giúp con mà.

- Để thần bắt mạch cho tiểu thư...

.....

Tôi chớp chớp mắt nhìn, cố gắng phân biệt từng người một.

Người đàn ông già nua mặc trang phục tím đang đặt một bàn tay lên cổ tay tôi bắt mạch hẳn là vị thái y mà phim truyện cổ trang Trung Hoa hay chiếu nhỉ.

Còn người phụ nữ trung niên xinh đẹp đang cầm khăn lụa mỏng lau nước mắt sụt sùi bên cạnh hẳn là "mẹ".

Và người đàn ông nghiêm nghị, mặt áo giáp nâu đỏ, bên hông đeo bội kiếm hẳn là "cha" theo cách xưng hô ban nãy của họ.

Tầm mắt tôi lại dời về âm thanh cuối cùng của cô gái trẻ duy nhất trong nhóm người vừa lên tiếng gọi "tiểu thư". Đây hẳn là cô gái "a hoàn" trong truyền thuyết nè. Nhìn cũng xinh quá he!

Lòng tôi đầy cảm thán, bối cảnh quen thuộc, cốt truyện quen thuộc, chỉ có một điều khác biệt duy nhất là tôi không quen biết gương mặt nào ở đây cả.

Tôi giương đôi mắt tò mò vừa nhìn họ vừa thầm đánh giá xung quanh, thì vị thái y nọ bỗng lên tiếng:

- Khởi bẩm tướng quân, tiểu thư hiện đã vượt qua cơn nguy hiểm, nhưng máu bầm vẫn còn tích tụ. Thần sẽ kê khai vài phương thuốc dùng uống và thoa sẽ giúp các vết bầm tiêu tan từ từ.

- Đa tạ Thái y - người cha tướng quân đáp.

- Đây là nhiệm vụ của hạ thần, xin tướng quân đừng bận tâm - Thái y nói.

- Vậy được, mời thái y theo ta đến thư phòng để kê đơn và để gia nhân trong nhà khoản đãi trà bánh. - người cha tướng quân lên tiếng.

- Mời.

Rốt cuộc sau vài lời chuyện trò khách sáo, hai người đàn ông cũng rời đi. Chỉ còn người mẹ cầm khăn lụa sụt sùi khóc.

Sau khi lau sạch những giọt nước cuối cùng còn đọng nơi khoé mắt, người mẹ trung niên xinh đẹp của tôi cuối cùng cũng lên tiếng trấn an tôi.

- Tiểu Linh, vậy là không sao rồi. Đa tạ trời phật đã giúp con tai qua nạn khỏi. A Hoa, ngươi ở đây trong chừng tiểu thư, ta xuống dặn nhà bếp hầm canh và nấu thuốc cho nàng nhé.

- Dạ, vâng thưa phu nhân.

Sau khi người mẹ rời đi, căn phòng chỉ còn lại tôi và A Hoa.

Tôi cố vươn người, há miệng mấy lần nhưng vẫn chẳng thể thốt ra được thêm một âm thanh nào. Có lẽ tiếng la ban nãy khi vừa tỉnh giấc chỉ là bộc phát, giờ đây tôi phát hiện cuống họng này dường như chẳng thể nghe lời tôi nữa.

Tôi ú ớ mấy lần không thành công nên đành bỏ cuộc. A Hoa nghe tôi ú ớ tưởng rằng tôi khát nước, bèn chạy nhanh lại chiếc bàn nhỏ gần đó, châm cho tôi một ly trà rồi nhanh nhẹn, kính cẩn đỡ tôi ngồi dậy.

Một cảm giác thanh mát xuyên qua cổ họng, nhưng không hiểu sao, tôi vẫn không thể nói chuyện được. Thật bất thường!

A Hoa đặt ly trà trở lại chỗ cũ rồi nhanh nhẹn đến bên tôi xoa bóp tay chân, mình mẩy. Cô gái nhỏ vừa làm, vừa thỏ thẻ:

- Tiểu thư, người đừng lo lắng quá, tướng quân nhất định sẽ trị hết các bệnh tật cho Người, để Người trở thành một cô gái bình thường. Chỉ mong Người đừng nghỉ quẫn nữa, tướng quân và phu nhân sẽ rất đau lòng đó.

- Người biết không, hôm nay cũng may là tướng quân và hai vị ca ca của ngài có dịp về ngang nhà, mới nhặt được cái mạng nhỏ của Người đó. Đúng là trời cao phù hộ mà... Nếu Người có bị làm sao thì bọn nô tì sẽ bị đánh chết mất thui....

A Hoa vẫn cứ huyên thuyên than vắn thở dài, vừa xoa bóp chân, vừa khấn vái trời phật, vừa kể chuyện đông tây các kiểu trong nhà ngoài ngõ. Còn tôi, vừa kinh ngạc, vừa cạn lời. Vì giờ đây, tôi đã hiểu rõ một vấn đề.

["Con mẹ nó, tôi xuyên không rồi. Mà còn xuyên không trở thành con gái út bất hạnh của tướng quân bị câm từ nhỏ nữa chứ!"]