Nữ Công Xuyên Qua Truyện BL

Chương 8: Khóc lóc, ầm ĩ đâu rồi??

Lúc này cô đang ngồi đung đưa chân, vừa ăn nho vừa trò chuyện với Thụy Tư Duy.

Bữa sáng khi nãy đã ăn xong, dưới sự hầu hạ cẩn thận của người hầu và ông anh hai, cô chỉ còn việc nhai nuốt là đủ.

Ăn xong mà nhà vẫn không có ai khác ngoài Đàm Minh Thế và vô số người giúp việc, ba và mẹ mới của cô chưa thấy đâu, với ông anh cả cũng chẳng thấy.

Đàm Lương vốn tưởng rằng sẽ phải đối mặt với một nhà khóc lóc, ôm cô dỗ dành, này nọ kia kia nhưng không, mọi thứ có chút... yên tĩnh.

Vì có chút chán, Đàm Lương đi ra phòng khách kéo điện thoại bàn không dây ấn số kết nối.

Thế nên có cảnh cô ngồi vừa buôn dưa vừa ăn nho do cô giúp việc bóc vỏ.

"Hôm qua Mạc Thư về có khóc lóc gì không?"

Tư Duy"... Không khóc, nhóc đấy thà mặc đồ củ của tới chứ không chịu bộ màu hồng kia, đã thay rồi."

Đàm Lương gật gật đầu, nhớ ra cậu sẽ không thấy nên cô đáp, "Ừ, nếu không đổi chắc cậu ta ăn vạ mất, tính tình rất lớn."

Ban đầu Thụy Tư Duy còn tưởng cô gọi để nói chuyện hệ trọng gì, dù sao cũng mới qua giờ ăn sáng mà thôi, gấp như vậy hoá ra là nói chuyện phiếm thật.

Nhưng đứa nhóc năm tuổi thì không có gì ngoài thời gian, nói thì nói thôi.

Khổ mỗi Châu Thư Mạc, y ở nhà buồn chán muốn chết, còn bị người trong nhà lo lắng từng giây từng phút, sợ chớp mắt một cái y lại mất tiêu nên lúc nào cũng có người bên cạnh, đi ngủ cũng có người canh.

Châu Thư Mạc ở nơi này khá mới mẽ chả biết làm gì, đột nhiên nhớ ra hai tên cùng hoàn cảnh kia nên bảo quản gia gọi cho cả hai, nhưng nhà ai cũng báo bận, Châu Thư Mạc gọi hơn chục cuộc, chán nản nằm dài ra nghe âm thanh tút--- bíp--- bíp---

Mà ở bên kia, hai người cứ nói chuyện trên trời dưới đất, còn hứa hẹn trong hôm nay sẽ mua điện thoại riêng.

"Tớ cảm thấy mũi hơi ngứa." Đàm Lương xoa xoa đầu mũi.

"Còn tai tới thì nhột nhột." Thụy Tư Duy vuốt nhẹ vành tai, thầm nghĩ tí nữa phải se lỗ tai cho sạch.

Họ đâu biết, có một người chán đến dính vào ghế sô pha, nằm như cá khô tay thì cầm tai nghe điện thoại bàn, kiểu dáng trung đông cổ điển.

"Không ai nghe máy... Không ai nghe máy... Nghe máy..." Châu Thư Mạc lầm bầm một tí lại ngủ mất.

___

"Về việc học tiểu học ở đâu, cậu đã quyết định chưa?"

Lúc này Đàm Minh Thế đã mua bánh mang về cho cô, lời đã hứa hôm qua vì ngủ quên mà vẫn chưa thực hiện, giờ anh mua mỗi cái lấy một loại có vị của em gái anh thích, sơ sơ cũng hơn hai mươi loại bánh ngọt được bày biện đầy bàn phòng khách.

Màu sắc vô cùng bắt mắt, nhưng khổ nỗi Đàm Lương không hảo ngọt cho lắm.

Cô thích ăn bánh ngọt nhưng vị ngọt khá nhạt thì cô mới thích.

Nhìn ánh mắt chờ mong của anh hai, Đàm Lương gượng cười bàn tay siết chặt ống nghe, "Ờm.. nào mua điện thoại thì tớ liên lạc sau, vậy đi."

Kết thúc cuộc gọi trong sự ngơ ngác của Tư Duy bên kia "..." Nói cúp liền cúp.

"Nếu khó chọn em có thể ăn mỗi loại một ít." Đàm Minh Thế mỉm cười rực rỡ, như ánh sáng của mặt trời khiến Đàm Lương mím môi cam chịu.

Cho một miếng bánh vào miệng, cái đầu nhỏ nhắn gật gù, "Anh hai mua bánh ngon lắm."

Sau đó nhẹ nhàng đẩy nguyên cái bánh còn lại đến trước mặt Đàm Minh Thế.

"Đồ ngon đều chia cho anh hai!"

Cô nói với đôi mắt to tròn long lanh, Minh Thế cưng chìu em gái vui như nở hoa, không hề biết dụng ý đằng sau.

Để đánh lạc hướng Đàm Lương bắt đầu tán gẫu, "Hôm nay anh hong đi học hả?"

"Ừm anh xin nghỉ rồi."

"Vì phải chăm sóc em nên anh xin nghỉ đúng hong?"

"Đâu có, tại anh muốn mua bánh cho em gái ăn nên nghỉ mà."

Đàm Lương "..." Tốt, rất sủng cô.

Từ sáng đến giờ làm Đàm Lương phải hoài nghi chút ký ức ít ỏi của cơ thể nào liệu có thật sự là con gái cưng hay không?

Con gái năm tuổi vừa bị bắt cóc xong đã trở về, không phải nên ầm ĩ hơn hay sao?

Đàm Lương chẹp miệng nói, "À anh ơi, em muốn có điện thoại."

Đàm Minh Thế chớp chớp mắt, "Anh cho em mượn nhé?"

"..." Haizzz.