Dao Dao, con mèo lười biếng, còn không đứng dậy?
Nghe được thanh âm, Vân Thư Dao nhẹ nhàng thở dài một hơi, mở hai mắt ra, vừa vặn nhìn thấy có bóng người lúc này từ cửa đi vào, vén màn giường lên, trên khuôn mặt dịu dàng tràn đầy ý cười vừa bất lực vừa sủng nịch, nhìn thấy bộ dáng của nàng, thúc giục: "Nếu đã tỉnh, cũng đừng dựa vào giường nữa."
Vân Thư Dao khi nghe được tiếng bước chân của người kia, cũng đã tỉnh lại, nàng thỏa mãn duỗi thắt lưng: "Nương, canh giờ nào rồi?”
Tống thị vươn tay, sờ sờ trán nữ nhi, đoạn thời gian trước nữ nhi một hồi bệnh nặng, đại phu sau khi bắt mạch đều lắc đầu, dọa nàng, cũng may nữ nhi chậm rãi khôi phục, chỉ là so với lúc trước càng ngủ nhiều hơn một chút.
Nhiệt độ không có gì bất thường, nàng thu tay lại: "Qua nửa canh giờ nữa, đệ đệ ngươi sẽ trở lại.”
Vì vậy, bây giờ là lúc để chuẩn bị bữa ăn tối, "Ngươi buổi tối muốn ăn gì, cá, hay thịt xông khói?"
Đây đâu phải thúc giục nàng rời giường, rõ ràng là đến hỏi nàng muốn ăn cái gì.
Vân Thư Dao cong mặt lên: "Nương, con muốn ăn cá.”
Cá trong nhà là đại bá đưa tới, nàng nhìn bộ dạng nó uất ức nằm trong bể nước không nhúc nhích, sợ nuôi nữa lại gầy, như vậy lại ít đi một miếng thịt, quá thiệt thòi, thịt xông khói thì khác, ăn muộn một chút cũng sẽ không tiêu hao mất.
Tống thị cười, đáp ứng ngay lập tức: "Được, vậy tối nay chúng ta sẽ ăn cá.”
Trong lúc nói chuyện, Vân Thư Dao đứng dậy, mặc áo khoác vào, Tống thị giúp nữ nhi búi tóc đơn giản, cắm một cái trâm gỗ vào trong tóc, "Được rồi." Tống thị nhìn vẻ đẹp kiều mỹ trên mặt nữ nhi, hài lòng nở nụ cười.
Bước ra khỏi cửa, chỉ vài bước đã đến nhà bếp.
Lúc đổ gạo vào nồi, Tống thị đã quen với việc tăng thêm năm phần.
Phu quân đi tỉnh thành thu tuyển, trong nhà hiện tại bốn người, nàng, nữ nhi, còn có hai đứa con trai mười mấy tuổi, theo lý mà nói không cần bỏ nhiều gạo như vậy, nhưng nữ nhi từ sau khi khỏi bệnh, lượng thức ăn lại ngày một tăng lên, hỏi qua đại phu, đại phu nói không có việc gì, để Tống thị an tâm, cảm thấy có thể ăn là phúc, cũng làm cho nàng lo lắng: cô gia tương lai có thể nuôi nữ nhi nhà mình sao?
Cũng không biết phu quân lúc này thi cử có thể trúng hay không, mặc kệ như thế nào, năm nay nữ nhi đã mười bảy, như thế nào cũng phải trong năm nay quyết định hôn sự cho nữ nhi, chỉ tiếc, phần lớn nam nhi trong độ tuổi đều đã định ra, không biết tương lai nữ nhi muốn gả đi nhà nào.
Vân Thư Dao không biết Tống thị lo lắng, vui mừng ngồi trên ghế nhỏ nhặt rau xanh, một cây cũng sẽ không bỏ qua.
Dân chúng lấy thực làm trời, từ mạt thế xuyên đến thế giới cổ đại này, điều làm cho nàng có cảm giác hạnh phúc nhất chính là thế đạo hòa bình.
Không cần phải lo lắng về một miếng thức ăn.
Không cần mỗi thời mỗi khắc lo lắng đề phòng tang thi xuất hiện.
Không cần phải cảnh giác với bất kỳ đồng loại nào tiếp cận biến mình trở thành cừu hai chân...
So sánh với mạt thế, nơi này chính là thiên đường a!
"Tách —— tách ——"
Cây trúc trong bếp phát ra một tiếng giòn vang, Vân Thư Dao ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tống thị đang bận rộn trên bếp một cái, thanh âm lớn như vậy, nàng một chút động tĩnh cũng không có, nhìn ánh mắt, rõ ràng là đang thất thần. Về phần nàng đang suy nghĩ cái gì, Vân Thư Dao đoán chừng tám chín phần mười, một chuyện là cha nàng đi thi, chuyện còn lại chính là đại sự chung thân của nàng.
Linh hồn của nàng xuyên đến đây, thay thế nguyên chủ chết bệnh đã một thời gian.
Nàng may mắn, đây là lần thứ hai.
Lần đầu tiên là trên đường về nhà, nàng bị chiếc xe thể thao đua xe đâm bay, máu tươi nhuộm đỏ một đồng tiền nàng đeo từ nhỏ, về sau nàng mới biết đó là một linh khí bị hư hỏng nghiêm trọng, tự động nhận chủ, mang linh hồn của nàng xuyên qua một thế giới nhỏ mạt thế, tỉnh lại trên người một người phụ nữ vừa chết đói.
Trong địa ngục mất đi trật tự, ai cũng nằm giãy dụa cầu sinh, Vân Thư Dao gian nan sinh tồn mấy tháng, vẫn là mất mạng trong triều cường tang thi công thành.
Lần thứ hai là bây giờ.
Tuy rằng đáng tiếc không có xuyên trở về, tốt xấu gì cũng là một thế giới hòa bình.
Hơn nữa nàng cho dù không có xuyên thành con gái đại thần quý tộc, nhưng phụ thân hiện tại của nàng là một vị tú tài, không rộng rãi, lại cũng không lo ăn uống, hiện tại hắn còn đi tham gia thu tuyển, nếu vận khí tốt, nàng có thể từ con gái tú tài thăng cấp thành con gái cử nhân, đến lúc đó, nàng càng không cần lo ăn mặc, huống chi đây còn là nhà hòa thuận thập phần khó có được, làm cho nàng nhớ tới bà nội cùng nàng nương tựa lẫn nhau, chỉ là... Cũng không phải là không có rắc rối.