Chương 13: Tung lưới
Huyền Hạo liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại và tái nhợt của nàng trong lòng bàn tay, con ngươi đen như mực của hắn dần dần chìm sâu trong gương mặt ấy, cổ họng khẽ biến, mắt phượng híp xuống.Tịch Hề vừa muốn kéo tay hắn xuống, lại cảm giác được một cổ đau nhói xé rách trước ngực khi tay hắn buông, nam tử lui về phía sau một bước, nàng nheo mắt nhìn theo cử động của hắn, vừa đúng lại thấy Mi Nhã cùng Tích Linh thần sắc lộ rõ vẻ lo lắng nhìn mình.
Thật may là nàng kịp thời thay bộ y phục dày hơn bình thường này, do vải dầy nên vết máu chưa thấm ra được tới mặt ngoài.
Tâm bất an, rõ ràng theo như động tác của Huyền Hạo, hắn đã phát hiện ra nhưng tại sao lúc sắp vạch trần hắn lại buông lỏng tay?
Đèn cung đình và các loại khác sáng lên đem trọn cảnh vật Đông Cung rõ ràng như ban ngày, hắn trở lại ngồi trên ghế, bên cạnh một thị thϊếp nịnh hót dâng trà xanh. Ánh mắt Huyền Hạo vẫn không thu hồi rơi trên người Tịch Hề. Hắn cầm chung trà, khẽ nhấp một cái, trong mắt lộ ra vài tia hứng thú, càng giống như đã chiếm được con mồi, từ từ cắn xé, rất khó buông tha.
Mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn Tịch Hề, những nha hoàn đang đứng nàng chợt sợ hãi, vô thức lùi ra xa.
“Tối nay, chỉ đến đây”
Huyền Hạo hứng lên thủ vệ vung ngón tay, ý bảo hắn tiến lên.
Tịch Hề vẫn đứng một chổ không dám lộn xộn, miệng vết thương máu đang theo ngực chảy xuống, động một cái có thể đem vết thương xé rách ra.
“Trong vòng nửa tháng, mọi người trong Tây các không được bước ra khỏi Ngũ Nguyệt Minh nữa bước, thích khách trong người có thương tích, hơn nữa tiêu thương có tẩm kịch độc”.
Huyền Hạo không chú để ý, chán nản giao phó, sóng mũi cao, môi mỏng mím chặt, tùy ý triển khai, ánh mắt lộ vẻ không thể kiềm chế, dáng vẻ càng thêm tà mị.
“Độc này, chỉ có thể dựa vào cỏ giáng châu mới có thể trị được, thông báo xuống, phàm là người trong các muốn đến Y Thiện Đường lấy, đều phải cẩn thận ghi chép lại họ tên”
“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh”
Tịch Hề mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, so ra vết thương kia còn phải chịu dày vò thêm một thời gian nữa.
“Ngươi cũng đi xuống đi”
Huyền Hạo phủi tay, thị thϊếp bên người phong tình vẫn còn, vừa muốn thả hết diễm lệ trên người bỗng dừng lại hành động, sợ hãi rụt rè lui xuống.
Những người còn lại cũng lui trở về, Tích Linh cùng Mi Nhã tiến đến bên cạnh Tịch Hề, cả bọn yên lặng rời đi.
Trong điện bây giờ cũng chỉ có hai người là Cố quản gia và Huyền Hạo.
“Gia trong lòng ngài, chắc đã có đáp án”
Nhìn nét mặt hắn, cổ quản gia cẩn thận hỏi.
Huyền Hạo một tay đặt trên đùi, dưới lớp quần áo ngủ, một chỗ bị thương máu vẫn còn ứ đọng chưa cởi sạch sẽ.
“Qua nhiều năm như vậy, bên ngoài rất nhiều người mưốn bước vô Ngũ Nguyệt Minh để xem bên trong có gì, cũng không phải ngày một ngày hai, nếu đối phương chỉ là một người rất dễ đối phó, nhưng ta ngược lại muốn xem, sự tình bên trong có người hỗ trợ hay là không? Càng muốn xem nữa nàng ta sẽ chờ chết hay là mang người phía sau dâng cho chúng ta”
“Gia có ý là ngài đã biết….”
Cổ quản gia sắc mặt nặng nề, nhìn thấy nam tử khơi lên nụ cười thích thú, khuôn mặt già chậm rãi cất tiếng:
“Gia quả là cao kiến, không gì qua mắt được người”
“Thật ra thì, trong lòng ta không thực sự chắc nắm được cả mười phần…”
Dù sao chỉ sựa vào đôi mắt tương tự có hơi quá chủ quan.
“Cho nên… Chúng ta chỉ có thể tiếp tục đợi”
Huyền Hạo đứng lên, buông tay xuống, áo dài khuất sau theo nhịp bước của hắn bay phất phơ, thẳng hiến nội điện mà đi.
“Tịch Hề sắc mặt của người thật khó nhìn”
Mi Nhã đúng lúc đỡ một tay nàng, để cho người nàng tựa vào mình.
“Xảy ra chuyện gì?”
Nàng lắc nhẹ đầu:
“Không có gì.”
“Chính miệng bọn thủ vệ lúc canh ba gõ cửa nói, chỉ đích danh bọn nha hoàn trong Đông Cung”
Tích Linh đè thấp thanh âm, nhớ tới động tác vừa rồi của hắn da mặt chở ửng đỏ.
“Dáng dấp cực hảo nhìn qua thực quá ghê tởm”
Mi Nhã thấy Tịch Hề như có chuyện giấu giếm, nàng không nói, cũng không đá động đến.
“Để chúng ta đưa ngươi về trước”
“Mi Nhã”
Tịch Hề môi miệng khô đắng cất tiếng, bò còn không nổi chỉ có thể dựa vào 2 nha đầu này mà đi.
“Nguyệt Cơ chủ tử có làm khó dễ hai người không?”
“Chúng ta đều là nô tỳ, thân phận thấp hèn, không ngước đầu lên nổi, chỉ có thể bò dưới chân mà sống”.
Mi Nhã nâng thanh âm, tựa hồ nghe thật thấp, cảnh đêm tịch mịch, càng thêm lãnh đạm u ám.
“Tịch Hề”
Tích Linh cất tiếng, cổ chùng xuống.
“Nguyệt Cơ chủ tử đem nước nóng hất lên tay Mi Nhã, nổi lên nhiều mụn nước, ta tưởng rằng, rời khỏi Bắc Hoang doanh chúng ta có thể trải qua những ngày thật tốt”
Tịch Hề dứng lại bước chân, nâng tay Mi Nhã, quả gặp được đầy vết sẹo chưa lên da non.
“Tại sao lại có thể như vậy”
“Mấy ngày trước Nguyệt Cơ chủ tử thị tẩm, nhưng mà giờ sửu liền trở lại, sau đó nàng ở lại trong Hồng Tiêu các trút giận, vừa lúc ta mang một bầu nước nóng lên”.
Mi Nhã nhìn Tịch Hề tiến lên phía trước.
“Sau đó nàng thưởng ta mấy lạng bạc, để cho chúng ta nói năng thận trọng, nói là ở chỗ Thiếu chủ đến bình minh mới trở về”
Tịch Hề cảm thấy kì hoặc, Nguyệt Cơ cùng chủ tử thì ra không qua đêm ở Tây Cung.
“Mọi việc sau này hai người nên cẩn thận”
Nàng nhẹ thanh âm dặn dò, phía trước không tiền đồ, lại còn không biết mình kế tiếp nên đi bước nào?
Trở lại tiểu viện, các nha hoàn kia đều đã ngủ, Tịch Hề để 2 nàn g trở về trước, nàng nằm vùi trên giường không lập tức nằm xuống, mà là đến bên góc tường, đưa lưng về phía ánh trăng cởi ra vạt áo trước.
Một mảng máu đỏ, mơ hồ có thể thấy được vẫn đang đọng lại là một màu đỏ sẫm.
Nàng từ trong tay áo móc ra là một chi đoản tiêu, đôi tay nhẹ dùng sức đem triển khai, vừa muốn tiếp cận, rồi lại chán nãn hạ tay xuống.
Tất cả động tác của Huyền Hạo, coi như chưa có xác định, cũng chỉ mới nổi lên lòng nghi ngờ, nếu lúc này là cầu cứu Cửu Ca…
Đôi môi nhỏ mím chặt, đem vết thương dùng vài lần vải quấn lên, may mắn tiêu hình rắn kia chỉ là đâm bị thương da thịt, không ảnh hưởng đến xương cốt, nếu không bởi vì đã tẩm độc chỉ là đâm bị thương chút da thịt, nửa tháng liền có thể tự động khỏi hẳn. Tịch Hề ngồi dựa theo tường, ánh trăng xuyên thấu qua góc cửa sổ rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn, kiên nghị rút đi, thống khổ trợn mắt, nhiều phần cô đơn.
Trong vườn, tất cả hoa đều điểm màu lục xuyến, Tịch Hề đi theo sau Diệc Sắc, hoa rơi đầy con đường nhỏ.
Oan gia ngõ hẹp, chặm mặt gặp phải chính là Hồng Tiêu các chủ tử Nguyệt Cơ.
Tịch Hề cùng Mi nhã phía sau liếc nhau một cái, mỗi người đi theo chủ tử của mình mà tiến lên.
“Muội muội—”
Theo khóe miệng Diệc Sắc kéo nhẹ, thanh âm nói rất ảm đạm.
Nguyệt Cơ kéo lên vạt áo, nghiêng người, một trâm vàng rạng rỡ phát sáng, trên người trang sức che lại mấy phần tao nhã, bên trong Ngũ Nguyệt Minh thị thϊếp cũng có địa vị cách xa, Diệc Sắc thân kiêu nàng một tiếng muội muội. Tự cho mình thân phận cao thấp.
“Muội muội?”
Đôi mắt đẹp long lanh tỏa sáng, khăn gấm nâng khóe miệng sau bật cười.
“A, ngươi chẵng lẽ là cho mình già đi rồi hay sao?”
Nụ cười trên môi Diệc Sắc lập tức cứng nhắc, chuyển biến thật nhanh.
“Bên trong Ngũ Nguyệt Minh, các tỷ muội không phân trưởng bối, chỉ luận địa vị, Nguyệt Cơ làm tiểu chủ tử, ngược lại quên mất thân phận của mình?”
Nguyệt Cơ sắc mặt tái nhợt, cực kì tức giận hất tay áo.
“Đi”
Tịch Hề mang thân thể tránh ra bên cạnh, Nguyệt Cơ tựa hồ rất khó điềm tĩnh, chỉ vài ba lời khi dể liền bị chọc giận.
Diệc Sắcdiện mạo hiền thục mỉm cười, đang nữa thân mình đi qua thì Nguyệt Cơ ngáng chân ra, cả người té về phía trước. Tịch Hề thấy thế, vội vươn tay kéo, không muốn vết thương lại bị xé rách, hết sức cẩn thận mà cau mày.
“Ngươi—”
Ngươi, nàng xoay người không khỏi nhìn theo bóng lưng Nguyệt Cơ, đưa ngón tay không cam lòng mà thu hồi, thanh âm giễu cợt.
“Cũng khó trách, đã từng là một nha hoàn, hiện tại bò đến bên giường chủ tử, khó tránh khỏi, mắt chó nhìn quá thấp”
Hai người giương cung bạt kiếm, Tịch Hề vì đông tác đỡ Diệc Sắcvừa rồi miệng vết thương lại nhói đau, cả thân thể lão đảo mấy bước, một cước giẫm ở chân người khác.
“Gia—-”
Phía sau truyền đến tiếng kêu, Tịch Hề nghe thấy, lập tức nín thở, quanh thân như rơi vào hầm băng, một cỗ lạnh lẽo thẳng tiến.