Đôi mắt sâu thẩm của Mạnh Tử chớp chớp, sắc mặt ông ta đột nhiên thay đổi, ông ta đứng dậy khỏi ghế, nhìn tôi nói: “Được rồi, đừng hỏi nhiều, ta tới đây lần này là để đón ngươi đi Thân Thành, đi thôi. Mau vào trong cửa hàng lấy chút vàng mã làm tang lễ rồi đi thôi”
"Nhưng, tôi phải kiếm được ông nội"
Nhìn bộ quần áo ông nội để lại trên bàn, tâm trạng tôi lại một lần nữa rơi xuống đáy vực.
Điều đáng buồn nhất trên đời chắc chắn là tự tay chôn cất người thân của mình, hơn nữa bây giờ ông nội không biết còn sống hay đã chết, nhưng sự thật rành rành nay trước mắt là ông tôi đã thực sự qua đời, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút không thể chấp nhận được.
"Ngươi, đừng dong dài nữa, mau vào trong lấy đồ làm tang lễ!"
Mạnh Tử thúc giục tôi, ông ta nhặt quần áo của ông nội, vẻ mặt trở nên phức tạp và ông ấy ngừng nói.
Tôi hơi sững sờ, thấy ông ta không nói nữa, tôi tranh thủ đêm tối liên hệ với cửa hàng quan tài, làm cho ông tôi một chiếc quan tài thật tốt.
Rạng sáng ngày hôm sau, chiếc quan tài được chuyển đến cửa hàng. Tôi muốn đưa ông nội về phần mộ tổ tiên ở thôn Lưu Gia để chôn cất, nhưng Mạnh Tử không đồng ý, thay vào đó, ông ấy dùng xẻng đào một cái hố ở sân sau, đặt quần áo ông tôi trong quan tài, và chôn cất ông tôi ở đó.
Tôi không hiểu ông ấy làm gì, liền hỏi: "Lão Mạnh, sao không đưa ông tôi được gần gia tiên mà lại để quần áo của ông nội chôn ở hậu viện, đây là ý gì?"
"Mau theo ta về Thân Thành đi. Cửa hàng này nhất định phải đóng cửa. Trong nhà quanh năm không có người ở, rất dễ bị bỏ hoang sập sệ, chôn ông nội ngươi ở chỗ này, để ông ấy canh giữ."
Mạnh Tử vỗ vai ta nói: " ngươi đi theo ta!"
Những gì ông ấy nói lại khiến tim tôi nhức nhối. Ông nội được chôn cất ở đây như thể ông vẫn còn sống, bảo vệ cửa hàng và gốc rễ của gia đình chúng tôi.
Tôi nhìn ngôi mộ, quỳ xuống vái ba lần, cái quỳ này chứng tỏ tôi và ông đã hoàn toàn xa cách nhau!
"Đi thôi, đừng lề mề, nếu không không bắt được xe buýt!"
Mạnh Tử kéo tôi lên. Sau khi thu dọn đồ đạc, tôi cùng ông ấy lên xe buýt đến Thân Thành.
Trên đường đi, hình ảnh ông nội nằm trên ghế bập bênh cứ hiện lên trong đầu tôi, lòng tôi chua xót.
Mạnh Tử không biết mình có bị ADHD hay không mà cứ ồn ào huyên thuyên đủ thứ bên cạnh tôi, khiến tôi rất khó chịu và cáu kỉnh.
*Rối loạn tăng động giảm chú ý (ADHD) là một hội chứng bao gồm không chú ý, hiếu động thái quá và hấp tấp*
"Ta nói cho ngươi biết, ta tới Bạch trấn hai ngày để xem bói nhưng lại bị lừa, tổn thất chí ít mười ngàn tệ! Ngươi phải gánh chịu tổn thất này cho ta."
Tôi cáu kỉnh không đáp và nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Hừ, tiểu tử ngươi cái gì cũng không hiểu, nói cho ngươi cũng vô dụng, cho nên. . . " Ông ta tiếp tục vừa luyên thuyên, vừa nhìn chăm chú cô gái có thân hình nóng bỏng ở đằng trước.
"Tài xế, điều hòa trong xe của ngươi chảy nước sao? Tại sao ta cảm thấy chân sau ướt?" Mạnh Tử chưa kịp nói xong, cô gái đứng cạnh đã hét vào mặt tài xế.
"Rò nước? Cô nương, cô nói lung tung cái gì vậy? Máy điều hòa ở phía trên, sao có thể chảy trên đùi cô?" Tài xế bình tĩnh đáo.
"Vậy tại sao..." Cô gái nói xong lập tức quay đầu nhìn lại.
Sau khi bắt gặp ánh mắt của Mạnh Tử đang nhìn cô ta, trên mặt cô hiện lên vẻ ngượng ngùng. Trong mắt hiện lên một tia xấu hổ độc nhất vô nhị, cô ta nhìn Mạnh Tử, khẽ nhổ nước bọt: "Hừ, ngươi nhìn ta làm gì!"
Mặt Lão Mạnh bắt đầu biến sắc, và ông ta nhắm mắt lại giả vờ ngủ
Còn cô ta thì có chút xấu hổ nhìn xung quanh, khịt mũi rồi quay người đi về phía trước.
Khi tôi xem cảnh này, tôi đã không thể nhịn được cười, và khi cả xe nghe thấy tiếng cười của tôi, cuối cùng họ cũng không nhịn được và bắt đầu cười.
Thật ra cô gái mà Mạnh Tử cứ nhìn từ trên xuống dưới hóa ra là một người đàn ông cải trang thành phụ nữ, với giọng nói khàn khàn!
Đặc biệt là nốt ruồi lớn và vài cọng râu lúng phúng trên mặt
Sau chuyện này, tâm trạng tôi cảm thấy khá hơn một chút.
Sau hơn một giờ đồng hồ, chúng tôi xuống xe.
Do trước khi đi tôi uống nước hơi nhiều, nên khi vừa xuống xe tôi liền chạy vào nhà vệ sinh công cộng để giải quyết, vừa đi ra ngoài rửa tay thì thấy một người đàn ông mặc đồ đen đang đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn tôi.
Vành mũ to tướng che nửa khuôn mặt, nhưng vết sẹo sâu hoắm vẫn có thể nhìn thấy.
Lại là hắn!
Tôi hỏi hắn: "Hôm qua là anh gọi cho tôi sao?!"
"Ừm." Người áo đen gật đầu không phủ nhận.
"Mày gϊếŧ ông nội tao hả?! Có phải mày không?!"
Người áo đen không có trực tiếp trả lời tôi, mà là khóe miệng mang theo một nụ cười, trầm giọng nói: "Ngươi biết cố hồn trận không? "
“Ý mày là sao?” Tôi cau mày hỏi hắn
"Thi thể nữ trong quan tài có liên quan rất lớn đến ngươi, cho dù ông nội ngươi muốn dùng tiểu tử kia để bảo vệ ngươi khỏi tai họa, nhưng cũng vô dụng thôi”.
Người áo đen nói xong, trong miệng mang theo một tia cười lạnh, xoay người rời đi.
"Mày nói cái quái gì vậy?!"
Tôi nhìn anh, nghiến răng hỏi.
“Dù bất luận ngươi ở đâu, làm gì, cô ta sẽ sớm đến tìm ngươi thôi”. Người áo đen sau khi nói xong, bóng hắn ta biến mất ở góc đường.
Tôi chạy nhanh về phía trước, và hắn đã đi mất.
Cô ta sẽ đến với tôi một lần nữa chứ?
"Cô ta" trong miệng hắn chính là ám chỉ thi thể nữ trong quan tài đã chôn trong đất? !
Nghĩ lại vừa rồi nam tử áo đen nói, trong lòng có chút khó hiểu.
Đám tang mà ông nội làm cho Tiểu Phàm và xác chết đó rất giống với Minh hôn. Còn người áo đen lại nói, ông nội dùng Tiểu Phàm để bảo vệ tôi khỏi tai họa, chẳng lẽ tang lễ chỉ là để cho Tiểu Phàm đã chết tiêu hết oán khí của nữ thi thể kia sao? !
Nghĩ về những chuyện đã xảy ra, tôi càng thêm tin lời hắn ta nói!
Hơn nữa, người đàn ông mặc đồ đen nói đến cố hồn trận là có ý gì?
Tôi đã từng nghe ông nội nói đến trận pháp trói buộc linh hồn, về cơ bản là dùng phương pháp phong thủy để bố trí trận pháp này bên cạnh phần mộ của một số oan hồn vô cùng oán hận không muốn yên nghỉ dưới lòng đất. Sử dụng trận pháp này để để tiêu diệt sự oán giận, để cuối cùng để oan hồn đó có thể đầu thai.
Vì vậy, loại trận pháp này chỉ được sử dụng cho những người chết một cách thê thảm.
Người đàn ông mặc đồ đen đột nhiên nói với tôi điều này, anh ta có muốn nhắc nhở tôi điều gì không? !