Âm Dương Phong Thủy Sư

Chương 2: Xác cô dâu trong quan tài phần 2

Minh hôn!

Loại phong tục cổ đại này tồn tại đã lâu và nó cực kỳ phổ biến trong giới nhà giàu.

"Đây là tân nương?"

Tôi nhìn thi thể nữ trong quan tài, rồi bất giác thốt ra: "Ông nội, nhà cô gái này chắc khá giàu có, phụ kiện và trang sức trên quần áo đều là vàng thật, tiếc là đã mất từ khi còn rất trẻ."

Sau khi nói xong tôi im lặng chờ ông hồi đáp, nhưng tôi không thấy phản ứng của ông nội.

Sau đó ông đi vào trong cửa hàng lấy thứ gì đó, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi từ từ đến gần thi thể nữ nhi đó, tôi chỉ cảm thấy trên người thi thể nữ nhân này có một sức hấp dẫn kì lạ đối với tôi, vì vậy tôi không khỏi tò mò ghé mặt xuống sát dần vào thi thể.

"Bang!"

"Ngươi đang làm gì thế?!"

Sau gáy tôi đau nhói, bên tai vang lên tiếng hét đâu đó

Tôi đột nhiên run lên, vội vàng đứng dậy, nhưng trong lúc hoảng sợ, ngón trỏ của tôi đã bị chiếc mũ phượng sắc bén cắt đứt, trên mặt thi thể nữ nhân bắt đầu rơi xuống vài giọt máu từ vết thương trên tay tôi.

Và ngay lập tức, xác chết đó tự mở mắt!

Tôi chỉ cảm thấy đầu mình tê dại, và toàn thân như bị điện giật.

"Ối!"

Ông nội từ trong cửa hàng vội lao ra, lập tức kéo tôi sang một bên, rồi nhanh chóng lấy giấy vàng lau vết máu trên đó, dùng hai lá bùa gấp lại bịt mắt thi thể nữ, rồi cắm 2 nén nhang trước quan tài.

Sau đó ông quay đầu lại nhìn tôi, trong mắt tức giận trừng lớn, nói: "Tiểu Miêu, con vừa rồi làm cái gì? !"

"Con……"

Tôi không nói nên lời, nhìn thi thể nữ, tôi run sợ đáp: “Con không biết, con chỉ muốn nhìn kỹ thi thể nữ, vô thức con lại tới gần mà không biết, thật kỳ lạ. ông ơi, ông lấy chiếc quan tài này ở đâu vậy?

"Ai! Đi lấy tro cây tằm tắm đi, đi!" Ông nội mắng tôi một cái, rồi nói: "Tắm xong đi ra quầy niệm chú khai tâm, niệm bảy bốn mươi chín lần, nhanh lên!"

Người làm tang lễ không nên tiếp xúc gần với thi thể, đây là sự thật mà ông nội tôi từ sớm đã nói với tôi.

Bây giờ máu của tôi đã nhỏ giọt trên mặt thi thể nữ, trong lòng tôi biết mình đã phạm phải điều tối kỵ nên không dám cãi lại, tôi lặng lẽ lên tầng hai, tắm rửa theo lời ông nội, rồi chạy đến quầy ở tầng dưới, niệm thanh tâm chú trên tường.

Ngay khi tôi đang niệm chú, cánh cửa của cửa hàng bị mở ra với một tiếng rầm!

Bình thường không có việc gì sẽ không có người tới cửa hàng tang lễ, mọi người cảm thấy nơi này âm u, xui xẻo.

Lúc này có người đột nhiên xông vào, nhất định là trong nhà có người qua đời.

Tôi quay đầu lại nhìn, người đến mặc áo ngắn tay màu xanh, dáng người không cao, râu ria xồm xoàm, nhìn thoáng qua tôi đã nhận ra anh ta là Lý Quân, làm trong xưởng ép dầu trong thôn. .

Sau khi vào nhà, Lý Quân không nói một lời chạy đến bên ông nội, khàn giọng nói:

"Lục thúc, Tiểu Phàm xảy ra chuyện rồi, đi với cháu giúp nhà cháu lo liệu."

Ông nội tôi tên Lưu Lục Văn, những người trẻ trong trấn thường gọi ông là Lục thúc, còn Tiểu Phàm chính là đứa con trai độc nhất của Lý Quân

Sau khi đi theo Lý Quân vào sân sau, ông nội tôi liếc nhìn xung quanh và hỏi:

“Trời nóng, có mấy đứa nhỏ xuống sông tắm nên bị chết đuối đúng không”

Lý Quân mặt buồn bã, cơ thể anh ấy run lên trong khi nói.

Đứa nhỏ mà ông nội nói đến là đứa con trai duy nhất của anh ấy. Lý Quân cùng ông của anh ta làm việc ở xưởng ép dầu trong thôn khi anh ấy mới chỉ mười hai tuổi, anh luôn mong muốn sau này sẽ cho đứa con của mình có cuộc sống tốt nhất.

Nhưng bây giờ ở tuổi trung niên anh phải trải qua sự mất mát quá lớn, đó là đứa con trai duy nhất của anh đã không còn nữa.

"Loảng xoảng" Ông nội đang thu dọn đồ đạc đột nhiên sửng sốt, đồ vật trong tay đều rơi xuống đất.

Sau đó ông hỏi: " Chỗ nào của con sông?"

“Chỗ sông chảy ngược.” Lý Quân trả lời.

Sắc mặt ông nội nhất thời tối sầm lại trong giây lát, sau đó liền bình thường trở lại, nhặt đồ đạc trên mặt đất, thu dọn ba lô, nói: "Vớt lên chưa?"

"Còn chưa tìm thấy xác dưới sông để vớt lên." Lý Quân đau khổ nói

Sau đó anh ta lấy hơi nói tiếp: "Lục thúc, chúng ta đi xem một chút!"

"Đi, đi!" Không nói một lời, ông nội đeo ba lô và bước ra khỏi cửa.Tôi vừa đi tới cửa, như chợt nhớ ra điều gì, ông quay đầu lại nói với tôi: “Tiểu Miêu, con cứ trông coi cửa hàng trong nhà đi, trước khi ta về đừng có chạy lung tung. Con buổi tối ngủ, trên cửa treo cái gương đồng, mặc kệ nghe được cái gì, cũng đừng xuống mở cửa, hiểu không?"

"Ông? con. . ."

Tôi còn chưa nói xong, bóng dáng của ông nội và Lý Quân đã nhanh chóng rời đi