Tiểu Trù Nương Ở Đại Lý Tự

Chương 49: Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã

Ngõ nhỏ yên ắng, yên tĩnh đến lạ thường.

Con ngươi A Tế vẫn đen tĩnh mịch, cứ như vậy lẳng lặng nhìn vào mắt Đường Tiểu Hà, sau đó, chậm rãi gật đầu.

Đường Tiểu Hà nháy mắt sững sờ, vội hỏi: “Ngươi bây giờ gật đầu là có ý gì?”

Âm thanh A Tế bình tĩnh, không chút gợn sóng nào, câu chữ rõ ràng nói: “Vết thương của Tạ Trường Thọ, là do ta đánh hắn ta.”

Đường Tiểu Hà ngơ ngác đứng yên tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng thì bị Tốn Hạc Khanh một tay kéo về phía sau.

Tống Hạc Khanh gắt gao nhìn chắm chằm mặt không cảm xúc lộ ra một tia cổ quái, lạnh lùng phân phó: “Người đâu, bắt hắn ta lại cho ta.”

*

Buổi trưa, Công bộ.

Trương Bảo ngửi được mùi thơm được phát ra từ thiện đường Công bộ, bắt đầu nhịn không được suy nghĩ hôm nay Tiểu Đường sẽ làm món ngon gì, con sâu thèm nổi lên, đành phải nuốt nước bọt, nói: “Sao rồi, Tôn huynh, có thể thấy được từ cái đèn l*иg này là tay nghề của vị thợ thủ công nào?”

Chủ sự công bộ Tôn Hưng vuốt râu, nhíu chặt lông mày, vừa cẩn thận dò xét một lượt đèn l*иg hoa điểu trong tay Trương Bảo: “Nhìn trình độ tinh tế này, giống như là tay nghề của lão Uông, ông ta làm việc cực kì kĩ lưỡng, ngoại trừ ông ta ra, sợ cũng không có ai có thể đem sợi vàng bạc khảm tinh tế như vậy.”

“Được, vậy ta đi hỏi thăm một chút, làm phiền Tôn huynh.”

Trương Bảo đem đèn l*иg cáo từ Tôn Hưng, bắt đầu đi về chỗ phường chế đèn hẻo lánh mất Công Bộ.

Vừa bước vào cửa phường chế đèn, Trương Bảo ngửi được mùi thức ăn xông vào mũi, chỉ thấy mấy tên thợ bưng đồ ăn vừa làm xong, quây quần ngồi dưới mái hiên ăn cơm.

Trương bảo sờ bụng sôi ùng ục, nghĩ thầm hấp tấp đi tìm người, nên sớm quay về Đại Lý Tự ăn cơm.

Đám thợ mộc đang nói chuyện tới mức vui vẻ, từ cả thành đều biết da người làm đèn l*иg, cho tới lão bà nhà mình muốn sinh con, nói một đợt không dứt.

Trương Bảo hơi do dự, tiến lên chấp tay, ôn hòa nói: “Quấy rầy chư vị, xin hỏi Uông tiên sinh bây giờ ở đâu?”

Mấy người thấy hắn cả người công phục Đại Lý Tự, nói chuyện tự nhiên khách khí, đặc biệt đứng dậy chỉ chỗ cho hắn.

Trương Bảo lần nữa chắp tay: “Đa tạ.”

Hắn ta quay người lại, chỉ nghe âm thanh nói chuyện sau lưng tiếp tục–

“Ôi, vụ án mờ ám này vừa xuất hiện, không đi chỗ nào được, việc còn phải làm, nương tử ta sinh con ta cũng không ở cạnh được cũng đành.”

“Nói chuyện chính một chút, chỗ nào còn có thể ngăn ngươi về nhà ôm hài tử.”

“Vậy việc kia phải làm sao?”

“Để Uông lão đến thôi, ông ta mắt kéo gậy một đầu, cả ngày nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.”

Trương Bảo nghe nói mấy câu này, không để ý nhiều, nhấc chân tiếp tục.

Bên trong phường, ánh nắng rực rỡ xuyên qua cửa sổ, chiếu thẳng vào nửa gian phòng là đèn l*иg, hình dáng đèn l*иg khác nhau, có đèn hoa điểu, đèn lâu, đèn động vật dê bò, đẹp không sao tả xiết, làm cho mắt người không kịp nhìn, giống như bản thân bước vào tiên cảnh.

Trương Bảo không khỏi ngây người, đến khi nghe được tiếng vang “cờ-rắc”, mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía vang lên âm thanh.

Chỉ thấy cuối “tiên cảnh này”, ánh nắng không chiếu tới chỗ tối, thân ảnh một người tóc trắng còn lưng, đưa lưng về phía bên ngoài, đang chuyên tâm quấn lấy trong đèn l*иg.

Chủ nhân bóng lưng trong tay cầm hai lưỡi đao - lớn cỡ bàn tay - nhọn, cắt một khứa trúc dao dài, dao cắt cực kì lưu loát, dễ dàng đến rễ nhánh trúc.

Gọt trúc như bùn.

***

“Người không phải là ta gϊếŧ.”

Bên trong phòng giam, A Tế bị trói đang thẩm vấn trên kệ, nhìn thẳng Tống Hạc Khanh, lạnh lùng nói ra câu này.

Tống Hạc Khanh cười nhạo: “Ngươi vừa nhận vết thương trên người Tạ Trường Thọ là ngươi gây ra, lại vừa nói người không phải do ngươi gϊếŧ, ngươi cảm thấy những lời này, ta sẽ tin sao?”

A Tế mặt không đổi sắc: “Tin hay không thì tùy ngươi, dù sao thì người cũng không phải ta gϊếŧ, đêm hôm ấy ta kéo hắn ta vào ngõ nhỏ đánh xong rồi rời đi, hắn ta chết như thế nào ta không biết.”

Tống Hạc Khanh bình tĩnh nhìn chăm chú mắt của hắn ta, đến mức nhìn chăm chú nửa ngày, mới nói: “Nếu người không phải là ngươi gϊếŧ, ngươi còn chạy cái gì.”

“Ta không chạy.” Giọng nói A Tế vẫn lạnh như băng. “Sáng hôm sau ta lên một chiếc thuyền hỗ trợ người ta làm việc, làm xong lúc ngủ bị thuyền đưa đi, khi tỉnh lại đã đến nơi khác, nếu như ngươi không tin, trong ngực ta có một túi tiền, bên trong có đựng tiền làm công mà ta kiếm được.”

Quan coi ngục lập tức tiến lên tìm trong ngực hắn ta, quả nhiên sờ được một túi tiền rách, vội vàng dâng cho Tống Hạc Khanh.

Tống Hạc Khanh mở túi tiền ra, đổ ra trong lòng bàn tay, đổ ra mấy đồng tiền lẻ.

Hắn ngắm nghía mấy đồng tiền này, ý vị thâm trường nói: “Làm sao ta biết được rốt cuộc đây là tiền ngươi kiếm được, hay là tiền mà ngươi cướp được.”

A Tế nóng nảy, như con thú nhỏ xù lông ra sức giãy khỏi còng tay đang bị khóa: “Vậy thì ngươi trả tiền cho ta! Mặc kệ đó là tiền kiếm được hay là cướp thì chúng cũng là của ta!”

“Tiểu tử hồ đồ đến bây giờ còn không chịu nói thật, thật sự coi là ta sẽ không tra tấn ngươi sao?”

“Vậy thì ngươi ra tay đi, coi như ngươi hành hạ ta đến chết, người cũng không phải là ta gϊếŧ!”

“Rượu mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt, ngươi--”

Lúc này, quan coi ngục đến truyền tin, nói nhỏ vào tai Tống Hạc Khanh, sắc mặt Tống Hạc Khanh cứng lại, ném túi tiền vào trong tay quan coi ngục.

“Trông coi hắn ta cho tốt, thiếu một chút thịt là ta hỏi ngươi.”

Hắn bước hai ba bước, lại quay người lại quét mắt tới A Tế, nói: “Đúng rồi, tiểu tử này tạm thời không cần tra tấn.”

“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.”

Tống Hạc Khanh miễn cưỡng thu hồi ánh mắt, lúc quay người nhỏ giọng nhắc tới: “Đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, đại cẩu gặp tiểu cẩu, tính tình chó giống hệt Đường Tiểu Hà.”