Tiểu Trù Nương Ở Đại Lý Tự

Chương 46: Huynh đệ tương tàn?

Xe ngựa một đường đi về hướng bắc đi ra khỏi Đại Lý Tự, thẳng đến trong nha môn Vệ Sở Tây thành Giác lâu.

Tống Hạc Khanh đến đó ngồi trong phòng, không trực tiếp hai lời đi thẳng vào vấn đề: “Đêm Tiểu quốc cữu mất tích, xin hỏi Tạ thống lĩnh ở chỗ nào?”

Trong mắt Tạ Trường Võ tơ máu dày đặc, hiển nhiên cả đêm không ngủ, nhớ lại chút hồi ức nói: “Long thần Thánh thượng sắp đến, các nơi Kinh thành cần đề phòng nhiều hơn, Tạ mỗ đương nhiên là dẫn binh đi tuần tra ngày đêm bên ngoài, bận rộn không nghỉ.”

Ánh mắt Tống Hạc Khanh sắc bén: “Nếu là ngày đêm bên ngoài, vì sao chuyện bắt gặp Tiểu quốc cữu thất lạc, Tạ thống lĩnh không nhắc tới một lời?”

Sắc mặt Tạ Trường Võ nhất thời cứng đờ, trong mắt xẹt qua tia bối rối, lập tức khôi phục sắc thái, mày rậm nhíu lại rồi nói: “Lời này của Tống Thiếu Khanh là sao? Ta ở bên ngoài thấy Trường Thọ, nhất định sẽ phải phái người đưa đệ ấy về nhà, cũng do bởi vì ngày đó hầu hết người của Vũ Lâm Quân đi điều tra từng cửa thành, không thể coi trọng chú ý kĩ đường phố trong thành, cho nên mới gián tiếp thúc đẩy xảy ra vụ án mạng.”

Nói đến chỗ này, hốc mắt Tạ Trường Võ càng đỏ, che mặt nức nở nói: “Đều tại ta, nếu không phải hôm đó trùng hợp không điều tra gần Trường Hoan lâu, Trường Thọ có lẽ sẽ không có tình trạng ngày hôm nay, ta không phải là một huynh trưởng tốt..”

Tống Hạc Khanh mặt không đổi sắc nói: “Tạ thống lĩnh nén bi thương, người chết không thể sống lại, việc cấp bách vẫn là mau chóng tìm được thi thể còn sót lại của Tạ tiểu quốc cữu, đưa hung thủ truy nã về quy án mới đúng. Cho nên bản quan còn có mấy vấn đề muốn hỏi Tạ thống lĩnh, làm phiền Tạ thống lĩnh phối hợp.”

“Tống Thiếu Khanh cứ nói.”

Tống Hạc Khanh thần sắc còn thêm trang nghiêm, lộ ra uy phong không có tình người: “Xin hỏi Tạ thống lĩnh, ngày đó khi tuần tra ngoại thành, chắc có nhân chứng chứng minh chứ.”

“Có, thuộc hạ của ta có thể làm chứng, bách tính gặp trên đường cũng có thể làm chứng cho ta.”

“Theo điều tra của Đại Lý Tự, hạ nhân bên cạnh Tiểu quốc cữu không tận lực, trước kia là Tạ thống lĩnh sử dụng, việc này có thật hay không?”

“Cái này... là ta từng sử dụng, không sai.”

Trên môi Tống Hạc Khanh vẽ ra nụ cười thâm sâu: “Được, bản quan biết rồi.”

Nói xong, hắn chuyển chủ đề: “Người đâu, bắt nghi phạm Tạ Trường Võ cho ta.”

Không chỉ có Tạ Trường Võ sợ ngây người, Đường Tiểu Hà cũng sợ ngây người, nhìn thẳng Tống Hạc Khanh không nói nên lời.

Tạ Trường Võ lâu mới hoàn hồn, đến khi hai canh tay đều bị võ lại của Đại Lý Tự bắt lại, mới tức giận không kiềm chế được nói: “Tên họ Tống kia ngươi đây là có ý gì! Trường Thọ là đệ đệ ruột của ta! Chẳng lẽ ngươi còn hoài nghi ta hạ độc thủ với đệ ấy sao! Thiên hạ làm gì có chuyện hoang đường như thế!”

“Nhưng thiên hạ cũng không có chuyện trùng hợp như thế.” Tống Hạc Khanh tay bưng chén trà đứng dậy, ung dung đi về phía Tạ Trường Võ: “Đầu tiên là số lượng lớn Ngũ thạch tán, sau đó là uống nhầm rượu lạnh, hạ nhân không trông coi kĩ, để hắn ta chạy ra ngoài, lại trùng hợp như vậy, chạy mấy con phố không có Vũ Lâm Quân tuần tra, làm tất cả chuyện này đều trùng hợp hình thành nguyên nhân Tạ tướng vào cung.”

Con mắt hồ ly của hắn nhíu lại, mùi vị đa mưu túc trí càng hiện ra, ánh mắt gắt gao dán chặt trên mặt Tạ Trường Võ, khẽ cười nói: “Ngươi nói, cái trùng hợp này không khỏi cũng quá nhiều nhỉ, quá gượng ép, trái lại vì ngươi cố ý mà có.”

Thậm chí ngay cả Triệu Quý Đông nhìn thành thực đáng thương kia, cũng rất có thể là bị Tạ Trường Võ mua chuộc thỏa đáng.

“Ngươi ngậm máu phun người!” Tạ Trường Võ đỏ bừng hai mắt, gắt gao trừng mắt với Tống Hạc Khanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta là huynh đệ ruột với A Thọ, ngươi nói xấu ta như vậy, đệ ấy ở dưới kia sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Tống Hạc Khanh dùng nắp trà phủ bớt lớp bọt trên mặt trà, hớp một ngụm, khí định thần nhàn nói: “Vậy để hắn ta đến tìm ta, ta sẽ đích thân hỏi hắn ta một chút, rốt cuộc ai là người rút gân lột da hắn ta, làm thành đèn l*иg.”

Một tiếng “đùng” giòn tan, nắp trà sứ men xanh bị ném lên trên chén.

Tống Hạc Khanh lạnh lùng lên tiếng: “Còn thất thần ở đó làm gì, còn không nhanh đem Tạ thống lĩnh áp đi Đại Lý Tự.”

Tạ Trường Võ lại đang muốn động thủ, ngoài cửa truyền đến một tiếng ho khan trầm thấp, toàn bộ căn phòng lập tức yên tĩnh.

Tạ Trường Võ giống như nhìn thấy ngọn cỏ cứu mạng, mở to hai mắt dùng sức kêu khóc: “Phụ thân! Phụ thân cứu con! Tên tiểu tử họ Tống này muốn áp giải con đi Đại Lý Tự! Oan uổng con phụ thân ơi! A Thọ chết làm sao có liên quan đến con!”

Tạ Huyền mặc trang phục giống như đêm qua, hiển nhiên một đêm không ngủ, trên đầu tóc hoa râm sắp trở thành toàn trắng, cũng không biết ông ta cả một đêm đau lòng đến mức nào.

Ông ta được người nâng đỡ, bước chân chậm chạp nhưng có lực, đi đến hành lễ thở dài trước mặt Tống Hạc Khanh, duỗi một tay đỡ người đứng dậy, âm thanh già nua khàn khàn: “Tống Tả Khanh xưa nay tra án như thần, không ngờ một đêm trôi qua, đúng là đem danh tiếng hung thủ đặt trên người nhà chúng ta.”

Tống Hạc Khanh vẻ mặt không đổi, không kiêu ngạo không tự ti nói: “Hồi thừa tướng, hạ quan xử án chỉ nhìn động cơ nghi phạm, không nhìn thân phận.”

“Vậy ngươi nói, Võ nhi nhà ta có động cơ gì mà đi mưu hại đệ đệ nhỏ nhất của hắn.”

Tống Hạc Khách nâng mắt, chăm chú nhìn Tạ Huyền: “Từ xưa đến nay, không phải sinh tử đều không thoát khỏi chữ lợi, Tạ thống lĩnh thân là thứ trưởng của ngài, từ nhỏ được ngài coi trọng nhất, cơ hồ được như con trai trưởng mà nuôi lớn, nếu không có việc ngoài ý muốn, sau này quyền lực nhất Tạ thị trừ hắn ra không thể là ai khác, nhưng ngày này qua ngày khác, không nên mọc ra một người gọi là đích đệ, mọi thứ không bằng hắn còn muốn làm người hái quả đào, ngài nói, trong lòng hắn có hận hay không, có tức hay không?”

Sắc mặt Tạ Huyền trầm xuống bằng mắt thường có thể trông thấy.