Tiểu Trù Nương Ở Đại Lý Tự

Chương 39: Tiên nhân đốt đèn

Hai ngày trôi qua, Tạ Trường Thọ sống không thấy người, chết không thấy xác.

Đảo mắt đã đến ngày thứ ba, cũng là ngày cuối cùng diễn ra lễ hội đèn l*иg đồng thời là ngày cuối để tìm thấy Tạ Trường Thọ.

Màn đêm buông xuống, cả kinh thành nhộn nhịp giữa dòng người chen lấn đến từ khắp nơi, ở nơi cao nhất của tửu lầu lớn nhất trong kinh thành là Thiên Hương Lâu, treo quả đào mừng thọ dài tới mười trượng, để thêu được quả đào mừng thọ này phải cần tới ba trăm tú nương, hai trăm thợ thủ công làm việc không ngừng nghỉ suốt nửa năm mới xong. Đào mừng thọ ở đây còn được thả vào trong đó rất nhiều đèn hoa đăng tuyệt mỹ đặt đối diện với cung Tuyên Đức của hoàng cung, thánh nhân tự mình kéo dây cung, hàng trăm đèn l*иg sẽ bay lên thắp sáng cả bầu trời chiếu sáng đào mừng thọ.

Trong ánh lửa đào mừng thọ phóng ra hàng trăm đèn l*иg, bay lên bầu trời thắp sáng màn đêm, hòa lẫn với ánh sao của thiên tuế và tiếng nhảy nhót hò reo của vạn dân. Đây là thịnh cảnh chỉ thuộc về một mình vương triều Đại Ngụy mỗi năm– Tiên nhân đốt đèn.

Dưới Thiên Hương Lâu, Đường Tiểu Hạ đỡ eo thở hồng hộc, bên tai ầm ĩ, nàng nâng cao giọng nói, lớn tiếng quát: “Tống Hạc Khanh! Ngươi có bệnh à? Vụ án gϊếŧ người thì do ngươi phụ trách, mang theo chó đã đành, đã thế mắc mớ gì còn mang ta theo?”

Tay Tống Hạc Khanh cầm y phục của Tạ Trường Thọ, đưa cho Đại Hoàng ngửi mùi, nghe thế yên lặng nói: “Nói đúng ra là cái mũi của ngươi không kém mũi chó là bao.”

“Tên khốn nhà ngươi! Có ai khen người khác như ngươi không?”

Đường Tiểu Hà chạy cả ngày trời, lúc này vừa mệt vừa đói, tính tình bộc phát, dứt khoát xoay người rời đi: “Ta không chơi cùng ngươi nữa! Ngươi đi đường của ngươi ta đi đường của ta!”

Dưới tình thế cấp bách, Tống Hạc Khanh đã bắt được tay của nàng: “Sao ngươi có thể nói đi là đi, đã nói là sẽ làm việc thay thế Hà Tiến mà.”

“Ta không làm nữa! Ta đổi ý rồi! Ta phải đi về để nấu cơm!”

“Ngươi bình tĩnh một chút, ta có thể tăng thêm tiền công cho ngươi.”

“Tiền không phải là vấn đề ở đây!”

“Vậy ta…”

Tống Hạc Khanh nhìn về phía tửu lầu xa hoa kia, trong mắt ẩn chứa sóng ngầm cuồn cuộn: “Sau khi sự việc thành công ta sẽ giúp cho ngươi vào làm ở Thiên Hương Lâu.”

Nháy mắt Đường Tiểu Hà im lặng, quay mặt đi, chớp chớp đôi mắt sáng ngời nói: “Ngươi nói thật ư?”

Tống Hạc Khanh nhìn nàng với ánh mắt nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy—- AA!”

Hai người cầm tay nhau chạy như điên, Đường Tiểu Hà thẹn quá hóa giận: “Ngươi muốn nói chuyện thì cứ nói cần gì phải vừa chạy vừa nói?”

Tống Hạc Khanh cũng giận: “Không phải là ta muốn chạy mà con chó này cứ chạy!”

Hắn cầm dây xích chó, chó kéo hắn theo còn hắn kéo Đường Tiểu Hà, một chó hai người liều mạng chạy như điên, cảnh tượng có hơi mất kiểm soát, ai ai cũng tránh ra nhường đường cho bọn họ.

Đường Tiểu Hà: “Sao nó lại chạy thế? Ngươi không thể dừng nó lại được ư?”

Tống Hạc Khanh: “Ngay cả ngươi mà ta cũng không thể làm cho ngươi nghe lời ta thì ta có bản lĩnh gì để cho nó nghe lời?”

“Rốt cuộc là nó bị sao thế hả?”

“Ai biết được, có lẽ là ngửi được mùi của Tạ Trường Thọ cũng nên?”

Một nén nhang sau, hai người thở hổn hển dừng lại trước một sạp bán gà nướng.

Đại Hoàng lè lưỡi phe phẩy cái đuôi, nhìn gà nướng rồi nhìn Tống Hạc Khanh.

Đường Tiểu Hà: “....”

Đường Tiểu Hà: “Ý của nó là Tạ Trường Thọ đã biến thành gà nướng?”

Tống Hạc Khanh chỉ cảm thấy đầu óc đau đớn, bất đắc dĩ nhéo nhéo hai hàng lông mày: “Đi thôi, về Đại Lý Tự sau đó hầm con chó thối này.”

Hắn chưa bước được nửa bước đã bị Đường Tiểu Hà nắm lấy ống tay áo, vẻ mặt giống như Đại Hoàng, nếu như phía sau có đuôi e là giờ phút này cũng đã phe phẩy rồi.

Tống Hạc Khanh ngẩng đầu lên trời, thở dài nhận mệnh, bỏ tiền ra đi mua gà nướng.

Một lát sau, hai tay Đường Tiểu Hà cầm hai cái đùi gà đi trên đường, trái một miếng phải một miếng đồng thời còn không quên uống nước nhớ nguồn đưa một cái đùi gà đến bên miệng Tống Hạc Khanh: “Ngươi cắn một miếng đi.”

Vẻ mặt của Tống Hạc Khanh đầy sự ghét bỏ: “Ta không ăn thịt.”

Đường Tiểu Hà thu tay lại, thầm nghĩ vậy mà ngươi đã ăn không ít thịt rồi đó.

Đúng lúc này nghe thấy hoàng thành truyền tới ba tiếng chuông vang, một mũi tên lửa xuyên qua gió rét bắn về phía đào mừng thọ của Thiên Hương Lâu.

Đào mừng thọ bị thiêu đốt, nứt ra một mồm to, hàng ngàn đèn hoa đăng lập tức bay lên trời chiếu sáng cả bầu trời đêm đen. Cùng lúc đó vạn dân náo nhiệt, nam nữ già trẻ gào to: “Tiên nhân đốt đèn! Tứ hải cùng trời! Phù hộ Đại Ngụy! Ngô hoàng vạn thọ vô cương!”

Tiếng hô vang tới mây xanh, như có sức mạnh dời non lấp biển, Đường Tiểu Hà bị khung cảnh này làm cho chấn động không biết là nên nhìn đèn hay là nhìn người.

Nàng dứt khoát đi về phía Tống Hạc Khanh.

Tống Hạc Khanh đang nhắm mắt cầu phúc, mở mắt thấy tiểu đầu bếp đang nhìn mình chằm chằm, tức giận nói: “Nhìn ta làm gì?”

Đường Tiểu Hà: “Thiếu Khanh đại nhân đẹp như thế mà không cho người ta nhìn sao?”

Tống Hạc Khanh hừ một tiếng quay mặt đi chỗ khác, vành tai đỏ ửng, giọng nói vẫn lạnh như băng: “Miệng lưỡi đúng là trơn tru, chi bằng ngươi suy nghĩ giúp ta xem Tạ Trường Thọ có thể ở đâu đi. Qua hôm nay có thể phụ thân của hắn ta sẽ trở về phủ, nếu không tìm thấy người đến lúc đó từ trên xuống dưới Đại Lý Tự đừng mong rảnh rỗi. Đến lúc đó ai nấy đều lo lắng phá án mà ngươi vẫn nghĩ bản thân sẽ được yên lặng ở trong phòng bếp làm cơm ư? Ta nói cho ngươi biết, đến khi ấy đừng có mà khóc.”

Hắn lẩm bẩm một hồi kết quả vừa quay đầu lại đã thấy Đường Tiểu Hà đưa lưng về phía hắn đưa xương gà con chó gặm.

“Đường Tiểu Hà, rốt cuộc ngươi có nghe ta nói không thế?”

Hai người lại ầm ĩ một lần nữa, chính thức quăng chính sự lên chín tầng mây.