Tiểu Trù Nương Ở Đại Lý Tự

Chương 35: Đồ cứng miệng

‘Cốc cốc cốc’. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Tống Hạc Khanh thấy có người tới làm phiền, miệng phát ra âm thanh mất kiên nhẫn: “Ai đó?”

Đường Tiểu Hà đứng ngoài cửa khó có khi tỏ ra giọng điệu ngoan hiền, mềm mại: “Là ta, đại nhân, ta thấy buổi tối ngài không ăn cơm cho nên đã làm riêng một chén mỳ trộn mang đến cho ngài, ta có thể vào trong không?”

Tống Hạc Khanh vẫn giở thói không kiên nhẫn, thậm chí là lạnh nhạt hơn: “Bản quan không đói bụng, ngươi tự mình ăn đi.”

Vừa dứt lời, bụng vang lên tiếng ‘ộc ộc’.

Đường Tiểu Hà đứng ở ngoài cửa liếc mắt xem người, nghĩ thầm cái tên chết vì sĩ diện chỉ có hại thân, cả người chỉ biết mạnh miệng.

Nàng nhẫn nhịn tính tình, vẫn dùng giọng điệu nhẹ nhàng lấn át sự tức giận: “Nhưng ta đã ăn no rồi, những người khác cũng đã ăn no, nếu như ngài không ăn thì ta chỉ còn cách đổ đi mà thôi— Hay là… ta đi đổ nhé?”

Nàng mới nói xong, hai cánh cửa phát ra tiếng ‘loảng xoảng’ từ từ mở ra, vẻ mặt Tống Hạc Khanh hết xanh lại đỏ, cướp lấy hộp đựng thức ăn trên tay Đường Tiểu Hà, nói: “Việc đã đến nước này, vì để không lãng phí lương thực bản quan đành phải cố mà ăn hết chén mỳ này vậy.”

Đường Tiểu Hà nở nụ cười khanh khách: “Đúng đúng đúng, để sản xuất được lương thực không phải dễ, đại nhân nên làm tấm gương tốt cho mọi người ở Đại Lý Tự.”

Thực tế ở trong lòng nàng đã hỏi thăm qua mười tám đời tổ tông của Tống Hạc Khanh một lần.

Không bao lâu sau, Đường Tiểu Hà ngồi trên ghế tròn bên cạnh án thư, nhìn Tống Hạc Khanh đang ăn ngấu nghiến, chống cằm hỏi: “Có ngon không đại nhân?”

Tống Hạc Khanh gật đầu như giã tỏi, nhíu mày nói: “Ăn ngon thì ngon nhưng sao ta cảm thấy món này ngươi có cho hành vào ý nhỉ? Ta không ăn hành.”

Đường Tiểu Hà ngẩn ra sau đó con ngươi đảo đảo liên tục, cười nói: “Sao có hành được, chắc chắn là đại nhân đói quá nên đầu lưỡi không nếm chuẩn đó, không tin thì ngươi lấy đũa đảo qua tìm xem, nhìn xem có mảnh hành nào không?”Truyện được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T*Y*T và web ty*t novel

Tống Hạc Khanh lấy đũa đảo đảo một lần cuối cùng cũng không phát hiện ra mảnh hành nào cả, âm thầm chấp nhận lý do này, gật đầu: “Có lẽ là do đầu lưỡi của ta có vấn đề.”

Đường Tiểu Hà gật đầu phụ hoa, trong lòng ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha ha! Hóa ra tên cẩu quan này bên ngoài là kẻ đa mưu túc trí nhưng sau lưng lại dễ dàng bị lừa đến thế!”

Nếu dễ bị lừa như vậy thì sau này nàng sẽ không khách khí.

Tống Hạc Khanh càng ăn thì càng trúng ớt cay mà Đường Tiểu Hà chôn dưới chén, nàng bỏ dưới đó rất nhiều ớt cay khiến cho Tống Hạc Khanh ăn chừng nào mồ hôi chảy đầm đìa từng đấy, phải hít một ngụm khí lạnh mới ăn được tiếp nhưng hắn càng ăn càng nghiện, càng ăn hai con mắt càng tỏa sáng.

Đường Tiểu Hà nhìn nhìn, trong lòng cười đến mức nín thở, hiện tại nàng cực kỳ nghi ngờ vị giác của Tống Hạc Khanh này thực sự có vấn đề, người bình thường làm gì ăn được cay như vậy, rốt cuộc hắn có tật xấu gì thế?

Lúc nàng đang suy nghĩ thì Tống Hạc Khanh đã ăn hết sạch sẽ chén mỳ trộn mỡ hành, uống ba hớp hết nước lèo, uống xong còn thở một cái, cả người như được tiếp thêm sức mạnh, có thể sinh long hoạt hổ.

Tâm trạng của hắn rất tốt, cảm thấy cuốn sổ con trước mặt không còn là gánh nặng như trước nữa, ngay cả nhìn Đường Tiểu Hà cũng đỡ chướng mắt hơn nhiều, thậm chí còn có hứng thú hỏi nàng: “Tên nhóc kia ngươi định xử lý như thế nào?”

Mất một lúc Đường Tiểu Hà mới hiểu ‘tên nhóc’ trong miệng của Tống Hạc Khanh là A Tế, nàng nói: “Cũng kỳ lạ, bị thương nặng thành như thế nhưng hắn ta không bị tổn thương đến xương cốt, cả người ngoại trừ phần da ra thì không còn vết thương nào khác, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian là khỏi.”

“Ồ?” Tống Hạc Khanh nhíu con ngươi hồ ly lại, nghĩ tới cơ thể gầy yếu của tên nhóc kia không ngờ lại có sức khỏe đến thế.

Đường Tiểu Hà: “Không thể tin được có đúng không? Ta cũng không ngờ tới. Hôm nay ta vốn muốn đưa hắn ta về Đại Lý Tự, hắn ta là người chất phác, tay chân rất nhanh nhẹn, ở trong phòng bếp có lẽ sẽ giúp cho ta được không ít việc. Có điều hắn ta không muốn, ta hỏi vì sao thì hắn ta không trả lời, đúng là một tên nhóc kỳ quái, không còn biện pháp nào khác ta đành để cho hắn ta ở y quán nhờ đại phu trông giữ.”Truyện được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T*Y*T và web ty*t novel

Một tay Tống Hạc Khanh nâng cằm, nhắm mắt dưỡng thần, lúc nói chuyện có hơi mệt mỏi, nhìn dịu dàng hơn không ít: “Để ở y quán cũng tốt, có đại phu thay thuốc giúp tên kia so với để ngươi chăm sóc thì tốt hơn một chút.”

Đường Tiểu Hà ngây ngốc, cảm thấy bản thân như đang gặp quỷ, vậy mà nàng nghe thấy sự quan tâm trong giọng nói của Tống Hạc Khanh, đây có còn là hắn nữa không đấy?

Nàng nâng mắt nhìn cái người đang nhắm mắt dưỡng thần kia, đối diện cặp mắt đó, hô hấp của nàng có hơi dừng lại.

Trước kia chỉ lo hận tên cẩu quan này giờ mới phát hiện cẩu quan này… đúng là…. Thực sự đẹp mắt.

Đặc biệt là khi nhắm mắt lại, sự nghiêm túc sắc bén trong ánh mắt được che đi, hàng mi dài phập phồng theo hơi thở, đuôi mắt nhếch lên, lông mi đen như mực, trông vừa tao nhã phong lưu vừa quỷ khí bức người.

Hà Tiến nói hắn xuất thân là Trạng Nguyên võ cử, Tạ Trường Thọ nói hắn là tên nhà nông nhưng Đường Tiểu Hà ngó trái nhìn phải đều cảm thấy hắn không giống như người tập võ cũng không giống như người nhà nông.

Hắn giống như công tử ở vùng nước Giang Nam thì đúng hơn.