Nháy mắt một cái mặt trời đã xuống núi, người trong nhà ăn đã đi hết, Đường Tiểu Hà vui mừng vì được thanh nhàn, ở trong căn bếp nhỏ của nàng thu dọn bát nồi dùng lúc ăn cơm, vui vẻ ngâm nga bài dân gian của quê hương –
“Vương bà bà, đi bán trà, ba vị Quan âm tới dùng trà, hậu hoa viên, ba con ngựa, hai đứa trẻ đánh một trận, Vương bà bà, mắng một trận, sao nàng nhà cạnh lại nói xấu.”
“Ba con mèo, trộm tóp mỡ, bà bà bắt được, tát một cái…”
Nàng hát rất tập trung, bỗng phía sau bất thình lình vang lên âm thanh: “Tiểu đầu bếp ở đây hát cái gì đấy.”
Đường Tiểu Hà rùng mình một cái, tất cả lông tơ đều dựng hết lên, quay đầu nhìn ra sau, thở phào nhẹ nhõm nói: “Là huynh sao.”
Hà Tiến cười tủm tỉm, trở về dáng vẻ hòa nhã tiêu chuẩn của một người làm việc cho triều đình: “Không phải ta thì có thể là ai được chứ, ta đến tìm riêng tiểu đầu bếp ngươi đó, rốt cuộc bát miến kia làm thật là —”
Khuôn mặt nhỏ của Đường Tiểu Hà suy sụp, đang định rơi hai giọt nước mắt làm khổ nhục kế giả vờ làm người vô tội, liền nghe Hà Tiến nói ra hai chữ như gặp quỷ: “Rất ngon!”
Đường Tiểu Hà: “...”
Đường Tiểu Hà: “Huynh nói cái gì cơ?”
Hà Tiến kích động đến mức nắm chặt hai tay, chỉ thiếu đứng một chỗ xoay vòng, hưng phần nhìn Đường Tiểu Hà nói: “Tiểu đầu bếp, ngươi không biết đâu! Vị đại nhân hay bắt bẻ kia của chúng ta thế mà lại ăn sạch một bát miến của ngươi, một sợi cũng không thừa, ngươi có tin được không!”
Đường Tiểu Hà trợn mắt há mồm, cặp lông mày chau lại, trong lòng thầm nói đúng là ta không thể tin được.
Thậm chí nàng còn tự nhéo cánh tay mình, chứng minh bản thân thật sự không nghe nhầm, không phải đang nằm mơ.
Họ Tống kia ăn hết sạch bát miến chua cay truy hồn đoạt mệnh của nàng? Còn không thừa một sợi nào?
“Từ từ đã tiểu ca, ta muốn hỏi một chút.” Đường Tiểu Hà đỡ lấy phía dưới, cố hết sức duy trì sự bình tĩnh nói: “Tống cẩu à không phải, Tống đại nhân ăn xong lúc nào vậy, không có phản ứng gì sao?”
“Có đó!” Hai mắt Hà Tiến tỏa sáng nó: “Khi đại nhân ăn có chảy mồ hôi cả người, ăn xong thì mệt vô cùng, liền nằm trên giường ngủ một giấc ngon lành, bây giờ đã dậy rồi, vừa có tinh thần lại có vẻ khỏe hơn, tốc độ phê sổ con còn nhanh hơn lúc trước hai lần đó, giống như đổi người vậy! Nói như vậy thì tiểu đầu bếp Đường đúng thật rất lợi hại, một bát miến liền trị khỏi hai loại bệnh của đại nhân là không ăn cơm và không ngủ được rồi, ngươi đúng là thần tiên được phái tới cứu vớt Đại Lý Tự của bọn ta rồi!”
Đường Tiểu Hà ngượng ngùng cười khổ, nói nhỏ: “Làm gì có vị thần tiên nào thiếu đạo đức như vậy…”
Hà Tiến hoàn toàn không nghe thấy, vẫn còn đang quơ tay múa chân, làm xong liền vọt đến trước mặt Đường Tiểu Hạ bắt lấy vai nàng, giọng nói thanh thanh nhưng lại nghiêm mặt: “Tóm lại, thiếu khanh đại nhân vô cùng vừa lòng ngươi, ngươi đã thông qua bài khảo nghiệm mà ngài ấy tự đặt ra rồi, Đại Lý Tự bọn ta quyết định chính thức mời ngươi vào nhận chức, cả công khế* ta cũng đã mang đến cho ngươi rồi này —”
(*khế ước của triều đình)
Xoạt xoạt xoạt, Hà Tiền liền móc ba tờ khế ước từ trong lòng ra, luân phiên để dưới mí mắt Đường Tiểu Hà, nhiệt tình nói: “Mấy công khế này có cái thời hạn ngắn, có cái thời hạn dài, có năm năm, mười năm, mười lăm năm cũng có, ngươi muốn ký cái nào đây?”
Đường Tiểu Hà chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mắt, mở miệng định nói: “Ta không…” Bất kể cái nào nàng đều không ký.
Lỗ tai Hà Tiến giật giật: “Năm năm sao? Được rồi, đưa tay cho ta, chúng ta ấn một cái là được!”
Lúc này Đường Tiểu Hà vẫn còn ngơ ra, tay cũng đã bị Hà Tiến bắt lấy, nửa bên bàn tay bị hắn ta nhấn một cái vào mực đóng dấu, lại ấn một cái trên giấy khế ước, chỉ trong nháy mắt, nàng đã lên thuyền giặc.
Hà Tiến vui vẻ ra mặt, sau khi thu lại công khế thì chào Đường Tiểu Hà: “Từ nay về sau chúng ta coi như là đồng liêu rồi, hoan nghênh tiểu huynh đệ Đường, Chính! Thức! Nhận! Chức! Tại! Đại! Lý! Tự!”
Sáu tia sét loảng xoảng loảng xoảng đánh xuống, đánh cả người Đường Tiểu Hà thành cục đá, nàng nhìn chằm chằm tay mình, hai mắt không hề chớp, cảm thấy hình như trên đỉnh đầu có đàn quạ đen cạc cạc bay qua.
Hà Tiến ưỡn eo: “Ta còn có công vụ trong người, không làm phiền Đường đệ nữa, về sau việc thu dọn bát đũa nồi xoong gì đó sẽ có tạp dịch đến làm, đệ chỉ phụ trách chọn mua nguyên liệu nấu ăn và nấu cơm ở phòng bếp là được rồi. À đúng rồi, chỗ đệ ở cách nhà ăn không xa, gọi là Bát Bảo Trai, đợi một chút ta sẽ sai người dẫn đệ đi cho quen đường, chúng ta tạm biệt ở đây, ngày mai gặp lại trong bữa sáng ha.”
Chờ đến lúc không còn nhìn thấy bóng dáng Hà Tiến nữa, Đường Tiểu Hạ mới run run tỉnh ngộ hiểu được chuyện gì vừa mới xảy ra, một lần nữa nàng lại nhìn bàn tay đỏ bừng của mình, lại nhìn sang phương hướng mà Hà Tiến rời đi, đuôi theo hét to: “Cái gì cơ! Cái gì mà năm năm! Huynh đang nói cái gì thế! Ta tới Đại Lý Tự không phải để làm việc mà!”
Nàng đến đây chỉ vì muốn tên cẩu quan Tống Hạc Khanh chịu thiệt mà thôi.
Nhưng tình huống trước mắt dường như càng ngày càng phát triển theo hướng ly kỳ, làm việc nửa ngày, nàng không được như ý nguyện độc Tống Hạc Khanh ra bệnh, mà còn bị hắn xem trọng sao?
Cái quỷ gì vậy chứ!
Đường Tiểu Hà bị tức chết rồi, nàng tình nguyện để Tống Hạc Khanh ăn xong bị thổ tả sau đó giận dữ mà đuổi cổ nàng khỏi Đại Lý Tự, cũng sẽ hơn việc nàng phải nhịn nhục ở lại đây.
“Không được, không hấp bánh bao cũng phải tranh khẩu khí*, công việc này ta không thèm làm!” Đường Tiểu Hà càng nghĩ càng thấy mình hèn nhát, dứt khoát cởi tạp dề ra quăng xuống mặt đất, chạy ra khỏi phòng bếp định rời khỏi đây.
(*làm người phải có khí phách, tham vọng, nhất định phải vươn lên không chịu thua kém)
Ý tưởng của nàng thật lẫy lừng, thầm nghĩ ta có đi lên phố xin cơm hay đói chết trên phố thì cũng sẽ không để mấy người trong Đại Lý Tự này dễ dàng.