Tiểu Trù Nương Ở Đại Lý Tự

Chương 13: Quay lại Đại Lý Tự

"Dâu tằm đây, dâu tằm đây. Quả tím pha đỏ mọng nước, ngọt tới tận tim đây, dâu tằm này mọi người ơi…."

"Mỳ gà lạnh đây, nước sốt đậm đà rải thêm hành lá, bát mỳ gà lạnh cay cay ăn no cả ngày…."

"Nước ô mai mát mẻ chua chua ngọt ngọt, đầu xuân uống nước ô mai lập tức xua tan bệnh tật…."

Trên con phố Mã ồn ào náo nhiệt ở kinh thành, đâu đâu cũng có tiếng hét thất thanh của những quán ăn vặt bên lề đường, chỉ cần chọn một chỗ là có thể thấy được những món điểm tâm như trái cây, nước trà, món thịt thơm lừng làm người khác phân vân không biết chọn cái nào.

"Nhường đường một chút! Làm phiền nhường đường!" Đường Tiểu Hà xuyên qua dòng người như con cá đang lội ngược dòng nước, bước chân nhanh nhẹn, vẻ mặt hốt hoảng.

Nàng bị nhốt ở trong đại lao gần nửa tháng, mặt mày xám như tro, trên người lại bẩn thỉu hôi thối, không thể nhìn ra được dáng vẻ gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt sáng ngời.

Đám người đi đường thấy một "thiếu niên" dơ dáy chạy thục mạng cho rằng đó là một đứa ăn mày, mấy người đó tản ra hai bên như e sợ tránh không kịp, cho nên phía trước cũng không có ai cản đường nàng đi.

Đường Tiểu Hà chạy cả một đường cũng không dám dừng lại để thở, nàng rẽ vào một hẻm lớn, liếc mắt một cái đã thấy tấm bảng đề tên Thiên Hương Lâu sừng sững ở đó.

Thiên Hương Lâu là tửu lầu xa hoa nhất kinh thành, đầu bếp đứng đầu bảng mỗi năm đều được tiến cung hiến nghệ, phần thưởng được ban dù có dùng xe kéo về cũng không đủ, nếu như may mắn còn có thể ở lại trong cung làm ngự trù, như thế cũng được xem như là một nhân vật có tiếng tăm. Nếu may mắn hơn nữa sẽ được bệ hạ ban thưởng dao phay vàng ngự tứ tương đương với kim bài miễn tử, không những có thể truyền lại cho thế hệ sau mà gia tộc còn được lưu lại vào sử sách, nói là làm rạng danh tổ tông cũng không quá.

"Ha… Cuối cùng cũng tới rồi." Đường Tiểu Hà thở phì phò hổn hển, mắt nhìn chằm chằm tửu lầu chân bước nhanh vào cửa: "Thiên Hương Lâu ơi ta tới…."

"Bộp."

Đường Tiểu Hà không kịp phòng ngừa bỗng bị quăng ngã một cái.

Tiểu nhị đứng trước cửa tửu lầu thu chân lại, từ trên cao nhìn xuống nói: "Tên ăn mày này ở đâu ra thế hả? Đây là nơi nào mà ngươi dám tới đây để ăn xin?"

Đường Tiểu Hà run rẩy nâng tay lên: "Ta không phải là ăn mày, ta tới đây là để làm đầu bếp…."

Mặt của đối phương nhíu lại: "Đầu bếp? Ngày mùng một tháng ba mỗi năm Thiên Hương Lâu sẽ tổ chức thi tuyển, giờ đã là mùng ba tháng ba rồi, ngươi đã bị muộn mất hai ngày. Ngay cả tạp dịch cũng đã tuyển đủ chứ đừng nói là đầu bếp, ngươi nhanh chóng rời khỏi đây đi."

Đường Tiểu Hà nghe xong nước mắt lập tức tuôn ra, bò dậy nức nở nói: "Không thể châm chước một chút sao?"

"Châm chước cái gì mà châm chước, ngươi nghĩ ngươi là ai? Mau cút đi đi, đừng quấy rầy bọn ta mở quán buôn bán."

Một trận gió thổi qua, vai Đường Tiểu Hà sụp xuống, cả tinh thần đều bị gió cuốn bay đi.

Nàng ngẩng đầu nhìn lầu cao ngất trước mặt, không thể với tới được, hốc mắt đỏ bừng, xoay người mơ mơ màng màng đi ra khỏi hẻm lớn, nước mắt cứ thế rơi lạch cạch.

"Không có tiền, không có công việc." Nàng nhìn mũi chân chằm chằm lầm bầm: "Đi quãng đường xa như thế, chịu nhiều uất ức như vậy cuối cùng chỉ là công dã tràng, không có được gì hết."

Càng nghĩ càng tủi thân, nàng ngồi xổm ở bên đường khóc lớn.

Nhìn nàng giống như trẻ con cho nên có người qua đường tốt bụng không nhịn được dừng lại hỏi nàng làm sao vậy, có ai bắt nạt nàng ư?

Đường Tiểu Hà nghe thấy hai từ "bắt nạt" thì càng khóc thương tâm hơn, nghĩ thầm ta như này mà không bị bắt nạt thì là gì? Nếu không phải bị nhốt ở trong đại lao của Đại Lý Tự lâu như thế thì sao bỏ lỡ buổi tuyển chọn của Thiên Hương Lâu được? Hiện giờ thì tốt rồi, ở lại cũng là một vấn đề nan giải, về nhà thì không có tiền, chẳng lẽ phải đi ra phố làm ăn xin?

— Tất cả là do cái tên cẩu quan Tống Hạc Khanh kia!

Đường Tiểu Hà tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, mắng to ở trong lòng: "Nếu không phải do tên cẩu quan không phân biệt thị phi hàm oan cho người tốt thì ta đâu có lưu lạc thảm hại đến cỡ này? Không được, ta không thể buông tha hắn như thế!"

Đúng lúc Đường Tiểu Hà đang nghĩ cách nên làm thế nào để trả thù Tống Hạc Khanh thì bên chỗ bố cáo có người gõ chiêng hét to: "Tới đây mà xem! Đại Lý Tự đang tuyển một người đầu bếp làm trong Thiện Đường, đãi ngộ cực kỳ hậu hĩnh, không giới hạn kinh nghiệm, ai tới trước thì được nhận!"

Đường Tiểu Hà dựng lỗ tai lên, nghĩ nghĩ một lát sau đó lau nước mắt chạy vọt tới chỗ bố cáo.

Trước bài bố cáo có không ít bá tánh đứng ở đó xem náo nhiệt nhưng không ai có ý nghĩ xé nó xuống, ngược lại ghé sát vào nhau nói thì thầm: "Tháng trước Đại Lý Tự thay tận bốn người đầu bếp, có ai biết rốt cuộc bên trong có ma quỷ gì không, dù sao ta không dám đi."

"Ngươi không đi ta cũng không đi."

"Các ngươi không đi, ta đây cũng không đi."

Vất vả lắm Đường Tiểu Hà mới chen qua được đám người đó để đi lên phía trước, hít sâu một hơi bắt đầu xé bài bố cáo dán trên bảng xuống, quay đầu hỏi: "Cầm cái này tới Đại Lý Tự là được đúng không?"

Mọi người ngây ngốc gật đầu.

Đường Tiểu Hà nhếch miệng cười, cuốn tờ bố cáo vào nách, cất bước chạy đi: "Đa tạ!"

Mọi người: "...."

***

Một lúc sau trước cổng lớn Đại Lý Tự.

Thủ vệ sai dịch nhăn mày lại thật sâu, đánh giá thiếu niên có gương mặt xám như tro ở trước mặt: "Tên tiểu tử nhà ngươi sao lại tới đây?" Không phải mới được thả ra sao?

Đường Tiểu Hà thở hổn hển lắc đầu, lấy tờ bố cáo từ nách ra, đưa cho thủ vệ nói: "Ta… Ta tới đây là để ứng tuyển vị trí đầu bếp."

Đôi lông mày của sai dịch càng nhăn hơn, đánh giá Đường Tiểu Hà từ trên xuống dưới một cách tỉ mỉ hơn, hỏi với vẻ nghi ngờ: "Đầu bếp? Ngươi ư?"

"Ta thì sao nào? Thử xem là biết ta có được hay không!" Ánh mắt nghi ngờ đó đã thành công chọc Đường Tiểu Hà giận dữ.

Chờ đợi nửa nén hương cuối cùng sai dịch nhận mệnh cho người đưa Đường Tiểu Hà vào Đại Lý Tự. Chủ yếu là bởi vì hiện giờ ngoài nàng ra không còn ai tới đây để ứng tuyển nữa.