Tiểu Trù Nương Ở Đại Lý Tự

Chương 7: Điều tra

Thôi Quần Thanh đứng dậy nhận lấy hộ tịch, nhìn tên quê quán được viết trên đó nhíu mày lại: "Ha, cũng xa phết chứ, đi đi về về phải mất gần nửa tháng. Có điều đêm đó có nhiều người như vậy sao ngươi chỉ nghi ngờ một mình hắn ta? Hắn ta chính là người báo án, lỡ như có tên nào đó ham mê sắc đẹp của bà chủ bèn kéo nàng ta ra sau bếp cưỡиɠ ɧϊếp nhưng không thành nên mới tức giận nảy sinh ý nghĩ gϊếŧ người thì sao?"

Tống Hạc Khanh lắc đầu quả quyết: "Chuyện này không có khả năng."

Thôi Quần Thanh sững sờ: "Sao ngươi có thể chắc chắn như vậy?"

Tống Hạc Khanh: "Còn nhớ rõ chén mỳ mà ta mang về không?"

"Chén mỳ kia không đổ không vỡ, bình yên nằm ở bậc thang đi lên tầng, kết hợp với khoảng thời gian tử vong mà Đường Tiểu Hà nói, có thể phán đoán được Bạch Cửu Nương xuống tầng đã để chén mỳ ở đó, tiếp theo đi tới sau bếp, nếu là do người khác cưỡng ép nàng ta, chắc chắn nàng ta sẽ vùng vẫy và tạo ra tiếng động chứ không thể im lặng như thế được đúng không? Cho nên mới nói vụ án này là do người quen gây án, đối tượng đầu tiên loại bỏ đó chính là khách ở trọ."

Thôi Quần Thanh nghe hắn nói xong muốn mở miệng nói gì đó nhưng không thể phản bác lại được, do dự nửa ngày chỉ có thể dậm chân nghiến răng nghiến lợi nói: "Đáng lẽ tiểu gia ta không nên tới xem náo nhiệt ở Đại Lý Tự của các ngươi."

Giờ thì tốt rồi, xem xong trò hay nhưng phải lên làm trâu làm ngựa cho người ta.

Sau đó Hà Tiến đi vào mang theo hộp cơm tới, mới vào cửa đã thấy giám sát ngự sử thì lôi kéo tỏ ra nhiệt tình hiếu khách: "Thôi đại nhân muốn đi đâu thế? Sao không ở lại ăn chút gì đã?"

Thôi Quần Thanh nhìn lên trời, tâm trạng không được thoải mái, lập tức bày ra dáng vẻ của con cháu thế gia, nhướng mày tức giận: "Ăn cái rắm! Bản quan đang vội đây! Lấy cái đồ bỏ đi này bỏ vào miệng của đại nhân các ngươi đi!"

Hà Tiến vẫn nhiệt tình như cũ, trên mặt là nụ cười phù hợp với tiêu chuẩn: "Được rồi, Thôi đại nhân đi thong thả, tiểu nhân không tiễn ngài."

Nhưng sau khi bước vào thư phòng bỗng dưng bị khí lạnh của "công cụ người" đang ngồi đó dọa sợ.

Chân của Hà Tiến lảo đảo suýt ngã, rùng mình một cái, nơm nớp lo sợ mở nắp thức ăn ra lần lượt bày ra trên bàn cẩn thận đưa tới trước mặt Tống Hạc Khanh, miễn cưỡng cười nói: "Thiếu Khanh đại nhân, đến giờ ăn sáng rồi."

Hiện tại trong đầu của Tống Hạc Khanh đều là tình trạng thi thể của Bạch Cửu Nương, nghĩ tới hình dạng của miệng vết thương, những vết máu lăn dài, mức độ cuộn lại của da thịt, các loại chi tiết được bày rõ ràng ở trước mắt.

Sau đó hắn giơ mắt thấy một mâm thịt.

Thịt, cơ gân rõ ràng, màu đỏ bừng đặc trưng.

Hắn nhìn thịt, thịt nhìn hắn, nhìn rồi lại nhìn, rồi mùi tanh tưởi của thịt xộc vào khoang mũi của hắn, một cơn rùng mình biến thành con người cuối cùng hóa thành bàn tay to bỗng nhiên nắm lấy dạ dày của hắn.

"Ọe." Tống Hạc Khanh phun ra một ngụm nước, cả người mềm oặt không đứng dậy được.

Hà Tiến nóng nảy vội vàng đi tới vuốt lưng sau đó phân phó người đi mời lang trung tới, chờ đến khi phục hồi tinh thần, hắn ta lo lắng bất an nhìn Thiếu Khanh đại nhân đang nôn mửa: "Đại nhân, ngài còn chưa ăn cái gì đã nôn ra rồi, rốt cuộc là ngài bị làm sao vậy?"

Tống Hạc Khanh nôn khan không ngừng, tay nắm lấy quyển sổ con, năm ngón tay cuộn chặt lại, gân xanh nổi lên trên làn da trắng nõn, run lẩy bẩy, đến mức đầu ngón tay căng chặt hồng lên.

Nôn được một lúc, Tống Hạc Khanh nhân dịp thở lấy hơi phát ra giọng nói khàn khàn mỏi mệt nhưng cũng bình tĩnh: "Đưa toàn bộ số thịt này xuống dưới."

Hà Tiến có hơi khó xử: "Đại nhân, mấy ngày nay ngài đã không bỏ gì vào bụng nếu như không ăn thì cơ thể không chịu nổi đâu. Hơn nữa, thịt lừa này là mới làm xong, sáng nay Thiện Đường mới làm con lừa, nghe nói khi bắt con lừa nóng tính này tốn không ít thời gian. Ngài nói xem hay là ngài bỏ thịt này vào bánh bao rồi bỏ vào trong miệng thử một miếng nếu…."

"Cút!"

Bỗng dưng Tống Hạc Khanh đứng dậy hất văng đống đồ hộp ở trên bàn xuống, lại cầm một chiếc hộp ném vào người Hà Tiền, quăng xong cảm thấy chưa đã lắm lập tức cầm mấy cuốn công văn còn chưa phê xong ném tiếp, quăng đến mức mắt đỏ lên; giương nanh múa vuốt: "Mang đống thịt đó cút ra bên ngoài cho ta! Bảo đầu bếp cũng cút đi! Tất cả đều cút! Cút hết! Cút!"

Hà Tiến chạy trối chết, chạy ra ngoài cửa khóc không ra nước mắt kêu lên: "Đại nhân! Một tháng nay Đại Lý Tự đã đổi ba người đầu bếp, ngài nói xem phải làm như thế nào thì ngài mới nuốt trôi cơm đây?"

"Cút!"

Sau khi được yên tĩnh, cả thư phòng chỉ còn lại một mảnh hỗn loạn.

Tống Hạc Khanh nằm bẹp lên ghế, vạt áo của công phục bị kéo ra để lộ áo trong trắng như tuyết, mũ quan bị vứt trên mặt đất, mái tóc buông xuống như chiếc dải lụa màu đen quấn ở bên hông, nhìn một cái là có thể thấy được vòng eo gầy hẹp, dáng người rắn chắc.

Hắn thở hổn hển, híp đôi mắt hồ ly của mình lại, nhìn một mảnh lộn xộn miệng lẩm bẩm: "Một đám phế vật, chức quan phá án này lão tử không làm nữa, về nhà trồng trọt còn tốt hơn nhiều."

Nói xong hắn bắt đầu bình tĩnh lại, sau đó đứng dậy nhặt quyển sổ gần mình nhất lên, tiếp tục phê duyệt.