Ai, Dao Của Ta Đâu!

Chương 16

Kỷ Khải cười mỉm: "Đương nhiên là ‘giám đốc bá đạo’ rồi, không thì lấy đâu ra nhiều tiền thế?"

"Oa, thật sao! Giám đốc gì mà vừa trẻ vừa đẹp! Thế ngài làm nghề gì vậy ạ, hai người quen nhau như thế nào? À, tôi biết rồi! Với dáng người như này, chắc hẳn ngài là người mẫu đúng không?"

"Không, tôi chỉ là một tên phụ hồ bình thường thôi."

"..."

"Nhắc mới nhớ, có lẽ tôi và cậu ấy là định mệnh của nhau chăng? Có một ngày khi chúng tôi đang thi công thì cọc tre rơi xuống đúng lúc đập vào đầu cậu ấy. Cậu ấy vừa ngẩng đầu lên, chúng tôi đã chạm mắt nhau."

Nhân viên cửa hàng bị lừa dối sửng sốt một lát: "Vậy... đúng là định mệnh."

Thật nha, đúng là chuyện lý thú đáng để lưu truyền thiên cổ mà!

...

Sau khi rời khỏi cửa hàng, thấy anh cầm không hết mấy túi quần áo, Lê Vị Đô u ám nói muốn cầm hộ một nửa.

“Cám ơn giám đốc Lê nha."

Người đàn ông một mí giàu có này thở dài đăm chiêu.

"Không phải là tôi muốn nói anh. Nhưng anh là một thằng con trai, vẫn còn trẻ, còn tay chân lành lặn, đừng lúc nào cũng nghĩ muốn dựa dẫm vào người khác cả đời nữa, rảnh rỗi thì đi tìm việc làm đi! Anh cứ lông bông như này, bảo sao mà Chu Lăng không thấy phiền cho được?"

"...Giám đốc Lê này."

"Ừm?"

"Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi không làm việc, ngày nào cũng ăn chơi lêu lổng hả?"

"Con mắt nào?"

Lê Vị Đô cười lạnh: "Tôi theo dõi anh mấy ngày liền, ngoại trừ đi mua đồ ăn, lượn siêu thị, lang thang trên phố, anh còn làm gì nữa hả?"

Hờ hờ.

Kỷ Khải cảm thấy mình phải tiện đường ghé vào tiệm sách mua một quyển "Luật hình sự" về nhà nghiên cứu mất thôi, xã hội bây giờ, mấy cái câu kiểu “Tôi theo dõi anh mấy ngày liền” có thể nói ra một cách đường đường chính chính, không vấp tí nào thế hả?

"Giám đốc Lê này, cậu có thể giải thích cho tôi biết, cậu nghi ngờ Chu Lăng mập mờ với bạn trai cậu thì cậu theo dõi tôi cả ngày làm cái gì?"

Dựa theo lối tư duy của người bình thường, cho dù muốn theo dõi thì phải theo dõi Chu Lăng hoặc Diệp nhân mới đúng chứ?

"Tôi vốn cho rằng không chừng anh có thể quản cậu ta."

"..."

"Nhưng mà, ai, trông anh như này cũng chẳng quản nổi đâu, thôi vậy."

"...Giám đốc Lê, thứ cho tôi nói thẳng, đầu óc cậu có vấn đề à?"

Lê Vị Đô: "Có lẽ cả hai chúng ta đều có vấn đề đó.”

"Cậu có vấn đề cũng đừng kéo tôi theo!"

Hai người đấu khẩu bước xuống tầng, lại không biết có một người đàn ông đội mũ đang trong tư thế sẵn sàng đợi ở trong góc, lặng lẽ chụp bọn họ liên xoành xoạch.

Chụp xong thì cất bước vào cửa hàng chuyên đồ nam cao cấp kia.

...

Chu Diệc Lạc, ông trùm đưa tin thâm niên.

Dưới trướng anh ta có “Kiến Quang Tử Đoàn” được mệnh danh là “Nhóm buôn dưa số một làng giải trí”

Hết đánh ghen rồi chuyện tình cảm, đích thực là một tay săn ảnh trời sinh. Lần trước một nam minh tinh nào đó bí mật kết hôn với ông chủ của mình ở nước ngoài, chuyện không ai hay, thế mà Chu Diệc Lạc đi du lịch kiểu gì lại trùng hợp đến thăm quan cái giáo đường yên lặng ở nơi trấn nhỏ hẻo lánh kia… lập tức cho nó lên giật tít luôn. Bạn nói xem có đỉnh hay không!