Ai, Dao Của Ta Đâu!

Chương 14

Không nói đến chuyện một tổng giám đốc như cậu không hiểu vì sao lại tự vẽ ra cái thiết lập là “Ông đây cần Chu Lăng nuôi”, cái áo ba lỗ này…

Nó đúng là hàng chợ đấy! Nhưng chính là vì loại hàng chợ vừa mỏng vừa xuyên thấu này mới càng khoe được cái dáng người ngực tấn công mông phòng thủ săn chắc của ông đây đấy!

Cái này gọi là sự quyến rũ hừng hực không màu mè!

Cái tên nhà giàu mặt cương thi cuồng theo dõi không có tí thẩm mỹ nào kia, cậu thì biết cái quái gì hả?

Khuôn mặt đẹp trai của Lê Vị Đô hiện lên vẻ u ám, túm người nào đó vào một cửa hàng chuyên đồ nam bất kỳ.

Cậu chỉ tập trung muốn làm xong việc cho nhanh để sớm được “siêu thoát”.

Cửa hàng đồ nam sang trọng nổi danh được trang hoàng với màu xám bạc, phối cùng vách tường thủy tinh cao chạm trần, lạnh tanh phản chiếu thân mình đang khoác tây trang đi giầy da tinh xảo của cậu.

Bên cạnh viên kim cương trong trẻo lạnh lùng này lại dẫn theo một tên mặc áo ba lỗ hàng chợ màu đen ôm sát người với một quần rách hàng sale!

Tệ nhất là… người kia còn đeo một đôi dép xỏ ngón đã bị đứt một nửa! Hình tượng ấy đẹp đến nỗi không ai dám nhìn!

May mắn thay, tất cả các nhân viên bán hàng đều được đào tạo bài bản nên vẫn nở nụ cười nhiệt liệt với một khách hàng trông kệch cỡm như vậy.



Khó hiểu, khó hiểu thật đấy.

Nhớ thuở Chu Lăng còn đi học, có ra sao cũng là một “hotboy” được chào đón nhất nhì trong trường, tuy khốn khổ nhưng không nhụt chí, cũng gọi là có tài, gu thẩm mỹ cũng chẳng hề dung tục.

Lúc ấy có hàng tá người cả nam lẫn nữ có tiền có sắc theo đuổi hắn, hắn cũng không đồng ý. Điều ấy còn khiến Lê Vị Đô thấy khá khâm phục rằng hắn “giấy rách còn giữ lấy lề”, không ham giàu sang.

Thế mà cuối cùng lại kết hôn với các loại người dáng không ngon mặt không đẹp, không phong độ cũng chẳng thấu hiểu lòng người là sao?

“Ôi ôi! Quý khách này, dáng người của ngài thật đáng khen! Làm sao mà luyện ra được vậy?”

“Ôi ôi ôi ngài xem này! Quần áo trong quán chúng tôi đúng là làm ra để dành cho ngài mà! Dáng người của ngài y chang ma nơ canh chỗ chúng tôi vậy! Không đúng, mặc vào khéo còn đẹp trai hơn cả ma nơ canh chỗ tôi!”



Nhân viên bán hàng, đúng là sinh vật vì lượng tiêu thụ có thể bán đứng linh hồn mà.

Lê Vị Đô rảnh rỗi vùi mình vào ghế sô pha, nghe tiếng ca ngợi đầy khoa trương phát ra từ phòng thử đồ mà nở nụ cười không thật lòng.

Các nhân viên khác trong cửa hàng cũng rất chu đáo, mau chóng mang qua đây một ly trà nóng mới châm.

Cùng lúc đó, Kỷ Khải cũng sải bước ra khỏi phòng thử đồ.

“Sao? Anh đây đẹp trai không?”

Lê Vị Đô suýt thì phun ngụm trà vừa uống ra.

Người đẹp vì lụa.

Té ra câu này lại là chân lý cuộc đời.

Chiếc quần âu màu xám phẳng phiu, phần trên cài khuy vừa phải, đường cắt may tôn lên dáng người một cách hoàn hảo. Mái tóc được nhân viên hơi hơi chải ngược ra sau phối với chiếc kính trơn giả cận.