Ai, Dao Của Ta Đâu!

Chương 11

“Nói cách khác, mấy chuyện lung tung beng bên ngoài của Chu Lăng, anh đã biết từ lâu rồi?”

“Hay là mắt nhắm mắt mở, không muốn quản đúng không?”

“Hoặc là… muốn quản cũng không quản nổi?”

Đối mặt với người đến gây chuyện đang đập sự thật vào mặt. Kỷ Khải kiềm chế hết mực tiếp tục giữ nụ cười lễ phép, ngầm bẻ cái nĩa trong tay lệch đi mấy độ.

Vị tổng giám đốc này. Hổ không gầm mà tưởng ông đây là mèo bệnh à?

Xin hỏi là cậu có mắt không hả !!!

Cậu nhìn kỹ mà xem nhá! Mở to cái mắt ra nhìn cho rõ đây này! Nhìn cái bản mặt, dáng người anh đây đây này! Nhìn cơ ngực, cơ bụng, thắt eo, rồi bờ mông rù quến này xem, mỗi lần đi tập chạy là phải nửa cái phòng gym trộm quay lại ngắm đó!

Muốn quản cũng không quản nổi? Cậu có ý gì hả? Ông đây không bằng con gà luộc Diệp Nhân chỗ nào hả?

Hờ hờ! Kệ đi kệ đi không tức giận làm gì…

Dù sao đối phương cũng là “bạn trai Diệp Nhân”, một kẻ có thể thích một tên quỷ yêu khó nắm bắt thì sẽ có cái gì đáng nể đây?!

“Thưa hai vị ~ xin hỏi muốn gọi gì ạ?”

Cô phục vụ mặc váy xanh thắt nơ xanh cầm bảng gọi món ra, nở nụ cười tủm tỉm đúng lúc.



Lại nói, đây là một quán cà phê có tông chủ đạo là màu xanh có tên là “Vườn Tiên Xanh”.

Bức tường được trang trí bởi lá cây bằng nhựa, rèm cửa có màu xanh lá, chiếc bàn cũng được sơn xanh. Rồi ngay cả chậu hoa lẫn cửa sổ đều được điểm chấm xanh và sọc xanh.

Xanh lè xanh lét, xanh ngập vào trong mắt.

Kỷ Khải nhanh chóng ngó qua menu, sau đấy nở nụ cười thâm sâu: “Cho tôi một ly nước rau củ cùng bánh matcha. Xin hỏi quán cô còn món ăn hay đồ uống ‘màu xanh’ nào nữa không?”

Vị tổng giám đốc Lê này, cậu cứ coi thường người khác đi.

Nhưng tốt nhất là đừng vui mừng quá sớm. Chưa biết là hai ta ai ‘cao’ hơn ai đâu!

“Còn có nước ép kiwi với… À, quán chúng tôi còn bánh hạt dẻ cười đặc biệt nữa.”

“Tổng giám đốc Lê này, tôi thay cậu gọi hai món đó được chứ? Màu xanh, rất hợp với tình huống bây giờ.”

Tất nhiên đối phương nghe hiểu câu cà khịa của anh, sắc mặt cũng hơi đen lại. Kỷ Khải chống má híp mắt yên lặng thưởng thức, tâm trạng cũng thoáng tốt đẹp hơn.

“Đúng rồi tổng giám đốc Lê, việc mấy hôm trước Diệp Nhân nhà cậu vui vẻ đến nhà tôi ấn chuông cửa, hẳn cậu cũng biết ha?”

Tuy đang gặp chuyện nhưng anh cũng không quên kéo theo người khác, nên anh định phủ đầu tổng giám đốc Lê một cái thật oai. Nhưng không ngờ rằng trong đôi mắt đen láy trầm lặng của Lê Vị Đô lại chẳng có tí dao động nào, chỉ bình tĩnh gật đầu.

“Tôi biết.”

“...” Bình tĩnh như này, chẳng mảy may lay động như này, làm cho Kỷ Khải thật khó tiếp lời.

Đúng lúc này bánh matcha được đưa lên. Anh bồn chồn cào cái nĩa vào lớp bơ màu xanh, trí óc bị khúc nhạc dạo vang lên trong quán chiếm cứ, anh thuận miệng cằn nhằn vài câu vô nghĩa.