Dứt lời thì cậu tháo kính râm xuống.
Đôi mắt một mí to tròn đẹp xinh.
Đuôi mắt xếch lên thêm phần gợi cảm, ánh mắt yên lặng đảo qua bên này. Kết hợp với đường viền mũi miệng, cả khuôn mặt mang vẻ sắc sảo lại điểm thêm vẻ lạnh lùng như ngọn gió cao không thể với.
Ái chà chà…
Kiểu khuôn mặt lạnh lùng như này cộng với dáng người không tài nào chê nổi thì ngay cả mẫu nam trên các tấm biển quảng cáo của mấy thương hiệu xa xỉ treo nơi ngã tư đường cũng phải hờn phải kém.
Kỷ Khải vốn tưởng Chu Lăng đã là tên đàn ông đẹp mắt nhất mà anh có thể gặp được trên đời.
“...” À há!
Hiểu rồi! Ngộ ra rồi! 100% là muốn bắt chuyện đây mà!
Không ngờ nha không ngờ nha! Ông đây kết hôn xong không buông thả bản thân mà lại kiên trì không ngừng đến phòng gym để giữ gìn dáng người ngon nghẻ lực lưỡng, đúng là quyết định sáng suốt!
Nhìn sức quyến rũ này đi, nhìn cái hormone khí phách này xem! Dù là đầu ba rồi nhưng vẫn là một “sát thủ đường phố” nhé! Chẳng lẽ người nọ vừa lướt qua trên phố là đã mê đắm mê đuối rồi sao?
Nhưng mà, tiếc thật á ~
Anh đẹp trai này! Xin dừng bước!
“Xin lỗi.” Anh cười tủm tỉm giơ tay trái lên, khoe ra chiếc nhẫn bạc: “Người đã kết hôn.”
“Vâng, tôi biết mà.”
Gì cơ?
“... Mong là càng sớm ly hôn càng tốt ạ.”
Hả hả?
Vù vù. Ngọn gió hè phần phật thổi qua.
“...” Kỷ Khải thấy khéo là mình nghe nhầm rồi.
Phải nói là người này chỉ được cái đẹp người chứ chẳng đẹp nết chút nào cả. Không dụ dỗ được thì lại trù người ta ly hôn, cả đời không ai thèm là sao?
Dù sao thì người đàn ông này cũng là một kẻ cuồng theo dõi ăn nói xà lơ. Tuy là đẹp trai đấy, nhưng lại bị thần kinh.
Bớt dây vào thì hơn.
***
“Kết thúc công việc!”
“Anh Lăng vất vả rồi!”
“Anh Lăng về nhà hả? Em đưa anh về nhé?”
“Cảm ơn, không phiền cậu.”
Chu Lăng vẽ ra một nụ cười công nghiệp: “Tôi còn vướng chút việc.”
Đôi chân thon dài đi qua hành lang không người, một bên sườn của tòa tháp đôi giáp với một studio, người người chen lấn ồn ào. Chu Lăng âm thầm lách mình đi vào một lối rẽ, bảo vệ thấy khuôn mặt dưới kính râm của hắn thì gật đầu không cản lại.
…
Phòng nghỉ của Diệp Nhân.
Một người có mái tóc vàng rực rỡ, vắt đôi chân trắng nõn mềm mại đang mang bốt da lên lưng ghế, vừa thong dong lắng nghe album mới của Chu Lăng, vừa ăn bánh ngọt dâu tây mang từ nhà đi.
Người này đã như vậy kể từ thuở còn đi học.
Không cần ăn uống điều độ, ăn đồ ngọt đến mấy cũng không béo, vòng eo vỏn vẹn sáu ba centimet. Là thể chất minh tinh trời ban.
Chu Lăng khẽ khàng đóng cửa vào, vặn chốt lại, sắc mặt không tốt lắm.
“Quá đáng lắm hả?”
Diệp Nhân ngước mắt lên cười một cách gian xảo, ấn nút tạm dừng trên điều khiển: “Sao thế, người kia nhà anh tìm anh gây rối hả?”
Sắc mặt Chu Lăng hơi tối đi. Thanh niên xinh đẹp kia vẫn ung dung thích chí: “Bị tìm đến thật à? Có nghiêm trọng không? Có bị bạo lực gia đình không? Bị bắt quỳ bàn giặt hả?”