Ngọc Nhi được sinh ra trong một gia đình rất hạnh phúc. Cô luôn được nuông chiều từ bé nên đã hình thành trong cô sự yếu đuối, lệ thuộc. Lúc nào cũng ỷ lại ba mẹ, sự chiều chuộng đó làm cho cô không thể lớn lên về mặt tinh thần. Cô luôn nhõng nhẽo và khóc vì không chịu đi học mặc dù cô đã năm tuổi, điều đó khiến mẹ cô rất phiền lòng. Tuy đã lớn về mặt thể xác nhưng cô vẫn luôn đòi mẹ bế và không bao giờ chịu đặt chân xuống đất vì sợ bẩn. Lúc tắm thì mẹ cô phải bế ngửa cô ra để gội đầu cho cô. Nhưng có một người đã làm thay đổi cô ấy, làm cô trở nên thích đi học hơn. Đó là một ngày trời nắng nhẹ như thường ngày cô vẫn khóc nhè từ ngoài cổng trường vào lớp học, cô níu chân mẹ không cho mẹ đi và khóc lớn nhưng có một cậu bé đã đến bên cô ấy và nói: - Cho cậu nè. Trên tay cậu ấy có cầm một chiếc kẹo mυ'ŧ. Vì rất ham ăn nên Ngọc Nhi nín khóc ngay và mắt tròn xoe nhìn chiếc kẹo mυ'ŧ. Và cô được cậu bạn đó dẫn vào lớp học, cậu lấy cho cô một cái ghế cho cô ngồi xuống rồi ngồi bên cạnh cô và hỏi rằng:
- Cậu tên gì tớ tên Gia Huy.
Cô bé nhìn cậu bạn hồi lâu rồi trả lời trong tiếng nấc nghẹn:
- Mình tên Ngọc Nhi.
Gia Huy mỉm cười và nói:
- Tên cậu đẹp thật đấy từ nay chúng ta làm bạn nhé.
Lúc đó cái khái niệm bạn bè Ngọc Nhi vẫn chưa hiểu nhưng cô vẫn gật đầu cho có lệ.
Từ đó trở đi thì Ngọc Nhi không còn khóc mỗi khi tới trường nữa bởi cô biết rằng sẽ có một người đứng đó chờ cô cùng một chiếc kẹo.
Mặc dù không có gì to lớn cả chỉ với một chiếc kẹo.
Một chiếc kẹo đã thay đổi bản thân tớ, một chiếc kẹo đã giúp tớ được gặp cậu và đem tớ tới gần cậu hơn. Và hơn hết thì đó là lần đầu, lần đầu tớ được gặp cậu với một ấn tượng tốt.
Nhờ có Gia Huy mà Ngọc Nhi kết giao được thêm nhiều bạn mới, trong đó có một cô bạn gần nhà cô tên là Hà Anh. Vào một buổi trưa hè nắng gắt Gia Huy không ngủ được nên cậu ấy liền gọi Ngọc Nhi và Hà Anh dậy và bảo:
-Tớ khó ngủ quá hay là tụi mình trốn cô ra ngoài chơi cầu trượt đi?
Do bản chất là một đứa ham chơi nên Ngọc Nhi và Hà Anh liền đồng ý:
- Được thôi.
Ra ngoài chơi được một lúc thì Hà Anh muốn về nhà nên cô ấy liền bày trò và muốn trốn về:
- Nhưng cổng đã khoá rồi thì ra đường nào? _ Ngọc Nhi thắc mắc.
- Hôm qua tớ đi vệ sinh thấy cửa sau của trường bị hỏng và có lỗ đủ cho chúng mình chui qua _ Hà Anh trả lời bằng giọng đầy tự hào về thành tựu của mình.
Nhưng Ngọc Nhi và Gia Huy liền ngăn cô ấy lại. Cả hai đều không muốn trốn về vì sợ gặp phải chuyện gì đó thì phải làm sao. Nhưng một khi Hà Anh đã quyết thì không ai có thể ngăn được cô ấy, cô ấy nói:
- Các cậu không đi thì thôi tớ đi một mình vậy.
Thế là cậu ấy liền chui qua lỗ hổng của cánh cửa bằng tấm sắt vì làm bằng sắt nên rất sắc. Vì người to hơn lỗ hổng nên ngay lập tức Hà Anh bị kẹt lại và không ra được cô càng cựa quậy thì tấm sắt càng cứa vào da thịt cô. Toàn thân cô bắt đầu rỉ máu, thấy cảnh tượng đó Ngọc Nhi như chết đứng tại chỗ vì cô rất sợ máu. Còn Gia Huy thì chạy vào lớp học gọi cô giáo, sau khi cứu được Hà Anh ra thì cô liền gọi cho phụ huynh của Hà Anh đến đón và đưa cô ấy đi bênh viện. Cảnh tượng mà Ngọc Nhi thấy được trước mắt là cô giáo phải cúi gập người xuống 90° để xin lỗi cho hành động đầy ấu trĩ của chúng tôi.
Vào lớp không khí bỗng trở nên nặng nề. Cô giáo liền hỏi hai đứa chúng tôi về chuyện vừa xảy ra, sau khi nghe được đầu đuôi câu chuyện và biết được rằng chúng tôi đã cố ngăn Hà Anh nhưng không được nên cô đã nhẹ nhàng vuốt ve tóc chúng tôi và ôm chúng tôi vào lòng:
- May là hai em không sao, nếu không thì....
Mấy ngày sau chúng tôi tới bệnh viện thăm Hà Anh, cô ấy vẫn nở nụ cười tươi như vậy. Vì vết thương to và khá sâu nên cô ấy phải khâu sáu mũi, tôi nghe đến còn thấy xót nói gì ba mẹ cậu ấy.
Và đó là bài học lớn nhất và cũng là bài học đầu tiên của Ngọc Nhi và Gia Huy. Chúng tôi sẽ không bao giờ quên đi sự việc đã xảy ra năm đó với cô bạn thân của mình và nếu như mình phản đối kịch liệt thì liệu rằng chuyện đó có xảy ra và trên người cậu ấy có tồn tại những vết sẹo xấu xí do kim chỉ gây nên.