Hệ thống hiện lên, dụ dỗ nàng: "Chỉ cần ký khế ước với hệ thống, thì việc tu vi tăng mạnh là nằm trong tầm tay."
Phải mất một lúc lâu nàng mới định thần lại, nàng hỏi tâm ma: "Cách làm thế nào?"
Hệ thống dựa theo tiêu chuẩn của thiên tài trong giới tu chân: "Viên kim đan trăm năm!"
Nàng gật đầu.
Lúc đó hệ thống còn tưởng rằng nàng tin, mà vui mừng khôn xiết.
Mãi đến khi ---
Năm mười tám tuổi, nàng thành công vượt qua độ kiếp Kim Đan, trở thành tu sĩ Kim Đan trẻ nhất ngàn năm qua của Côn Lôn Kiếm Tông.
Triêu Kim Tuế đã hời hợt nói với tâm ma của mình: "Sớm trước tám mươi hai năm."
Hệ thống:……
Hệ thống bắt đầu hứa hẹn với nàng để nàng trở thành một người được vạn người yêu mến, không chỉ dùng vũ lực nghiền ép mà còn dùng mị lực chinh phục mọi người, đảm bảo sẽ ngồi vững vị trí Tông chủ.
Nàng trở thành Thiếu tông chủ từ khi còn nhỏ, vốn khó khiến kẻ dưới phục tùng, hơn nữa theo thời gian ngày càng lớn, lại lộ ra một khuyết điểm:
Vẻ ngoài của nàng vô cùng xuất sắc.
Khi còn bé là quả cầu tuyết mũm mĩm, đến khi lớn lên là mỹ nhân ngàn dặm mới có một, không chỉ có được trái tim các sư huynh sư đệ, mà ở bên ngoài còn thường xuyên gặp phải những con ong mật liều mạng, gây ra rất nhiều rắc rối.
Chúng sư tỷ muội trong tông môn đối với nàng đều có phê bình kín đáo.
Hệ thống cuối cùng cũng phát hiện ra một vấn đề mà ký chủ không giải quyết được——
Ngay lập tức, nó không thể chờ đợi mà nhảy ra, nói rằng ta có thể!
Triêu Kim Tuế dường như cũng nhận thức được vấn đề này. Nàng rơi vào trầm tư.
Kết quả là, nàng bắt đầu không cười khi gặp người khác, kèm theo nhanh chóng thăng tiến tu vi và thành tựu trong kiếm thuật, từ đó khí chất của nàng đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Sau đó, bốn mùa như một nàng chỉ mặc trang phục và trang sức của tông môn không phân nam nữ, mặt mày nghiêm nghị, thể hiện sự lạnh lùng trong trẻo của tuổi thiếu niên, lại đạt được vẻ đẹp phi giới tính không thể phân biệt được là nam hay là nữ.
Quả nhiên, sự theo đuổi của các nam tu sĩ bắt đầu giảm dần.
——Nàng lại bắt được trái tim của các sư tỷ muội.
Hệ thống:……
Hệ thống dần cảm thấy một tia tuyệt vọng.
Tuy nhiên, đây không phải là một vấn đề lớn.
Bởi vì năm Triêu Kim Tuế mười lăm tuổi, phụ thân nàng đã dẫn theo Triêu Tiểu Đồ trở về.
Triêu Tiểu Đồ nhỏ hơn nàng một tuổi, tướng mạo thanh tú, có một cặp má lúm đồng tiền khi cười rộ lên, luôn nhào vào lòng Triêu Thái Sơ từ ngoài sảnh.
Triêu Tiểu Đồ có phần giống nàng, nhưng lại thua xa vẻ đẹp kinh diễm của nàng.
Triêu Kim Tuế trông rất giống mẫu thân đã chết sớm của mình, với một đôi mắt hạnh hờ hững vô cùng xinh đẹp, làm cho nàng trông vô cùng diễm lệ.
Triêu Tiểu Đồ có tư chất tốt, nhưng nàng ta chắc chắn không phải là thiên tài, chỉ có thể được coi là trên trung bình; căn cốt thậm chí còn tầm thường không có gì đặc biệt, nhưng nàng ta táo bạo và hoạt bạt, điều này khiến Triêu Thái Sơ rất yêu thích.
Nàng nghĩ rằng Triêu Thái Sơ đối xử với con mình bằng sự uy nghiêm và kinh nghiệm theo "cách thuần sói", vì vậy cho dù người nàng chằng chịt vết thương vì rèn luyện, thì ông ta cũng chỉ lạnh lùng đứng ngoài quan sát. Đối với anh trai nàng Triêu Chiếu Nguyệt cũng là như vậy.
Cho đến khi nàng nhìn thấy Triêu Tiểu Đồ.
Vì lòng bàn tay của Triêu Tiểu Đồ bị cắt, mà phụ thân đã dâng ra bảo vật Côn Lôn.
Nàng đứng ngoài sảnh lặng lẽ quan sát.
Chỉ là khi bảo vật Côn Lôn kia được bưng lên, ánh mắt nàng dừng lại trong chớp mắt.
Bởi vì nàng là người hộ tống bảo vật về tông môn, trên tay vẫn còn lưu lại vết sẹo do bị bỏng.
Triêu Tiểu Đồ tò mò nhìn.
Nhìn ra bên ngoài, nàng ta hỏi Triêu Thái Sơ: "Người bên ngoài là ai?"
Nàng nghe thấy Triêu Thái Sơ hời hợt nói:
"Đó chỉ là một đôi trai gái ti tiện do phàm nhân sinh ra."
Nàng cảm thấy vết sẹo trên lòng bàn tay bắt đầu nhức nhối.
Hệ thống không có lên tiếng.
Nàng xắn tay áo, mặt không biến sắc mà rời đi.
Nàng rốt cuộc mới biết, mẫu thân của nàng và Triêu Chiếu Nguyệt chỉ là một nữ tử phàm nhân tầm thường không có linh căn, dựa vào đan dược mà sống được lâu hơn bình thường một chút, nhưng sau khi sinh ra nàng thì qua đời.
Triêu Thái Sơ đương nhiên sẽ không coi trọng một nữ tử phàm nhân, đối với tu sĩ mà nói, phàm nhân như con sâu con kiến.
Ngay cả những đứa con dường như cũng trở thành bùn đất vì mẫu thân không đủ cao quý.