Nàng mạnh mẽ vận công rời đi, nhưng sau khi trở lại Côn Luân Kiếm Tông, gân mạch nghịch hành, đan điền thiêu đốt, sau khi phun ra một ngụm máu, thì trực tiếp lâm vào hôn mê ba tháng.
Tuy nhiên, sau khi nàng tỉnh lại, lại ngơ ngác nghe nói: Triêu Chiếu Nguyệt đã xảy ra chuyện.
Anh trai nàng mất tích trên đường tìm linh thảo cho nàng, hồn đăng lung lay sắp tắt.
Sau khi nàng nghe được tin tức, ở trước cửa đại điện của Triêu Thái Sơ, quỳ ba ngày ba đêm, cầu xin ông ta đi tìm Triêu Chiếu Nguyệt.
Chính vào lúc đó Triêu Thái Sơ đã đưa ra một yêu cầu:
Muốn nàng phát thệ sẽ bảo vệ Côn Luân Kiếm Tông, bảo vệ Triêu Tiểu Đồ, cho dù đánh đổi bằng mạng sống cũng không hối tiếc.
Trong gió tuyết, nàng ngẩng đầu nhìn người đàn ông được gọi là phụ thân này, sự tức giận buốt giá như đang thiêu đốt, sôi trào trong l*иg ngực, nhưng cuối cùng nàng chỉ khẽ nói một tiếng được.
Nhưng, vẫn là quá muộn, Triêu Thái Sơ chỉ mang về một cỗ thi thể lạnh như băng.
Nàng mất hai năm điều dưỡng thân thể, cuối cùng cũng khôi phục tu vi, nhưng lại để lại bệnh căn nghiêm trọng.
Nàng bắt đầu sợ lạnh mỗi khi trời trở lạnh, có lẽ là vì quỳ gối dưới tuyết ba ngày ba đêm đã hoàn toàn dập tắt một tia hy vọng cuối cùng. Nàng chán ghét mùa đông, chán ghét tuyết rơi, giống như không bao giờ muốn nhớ lại mùa đông mà Triêu Chiếu Nguyệt chết đi kia.
Khế ước thiên địa đã được lập nên, vì vậy nàng không thể rút lại lời nói của mình được nữa.
Lúc đó ma giới và nhân tộc thế bất lưỡng lập, thủy hỏa khó dung.
Nàng vì tông môn dốc hết sức lo lắng. Trong thời khắc đen tối nhất đó, Côn Luân Kiếm Tông dưới sự trông coi của nàng, có rất ít thương vong.
Nàng cũng không để cho ai phải hi sinh vô nghĩa, nàng luôn luôn cầm kiếm, đứng chắn ở phía trước đệ tử tông môn của mình.
Côn Luân rất phức tạp, bên trong xen lẫn bóng dáng của thế gia tu chân, còn có vô số lợi ích rối rắm đan xen, nhưng nàng không hề quan tâm.
Cho dù là nàng lần lượt bị nghi ngờ vô căn cứ, kiêng kỵ, chỉ trích, vô số lần bị ép rời khỏi Côn Luân, nhưng đợi đến khi bọn họ cần, nàng vẫn sẽ trở về, kiên định không rời mà che chở Côn Luân.
Bởi vì khế ước thiên địa kia, mà cũng bởi vì lúc Triêu Chiếu Nguyệt hỏi nàng vì sao muốn nhập kiếm đạo, nàng đã trả lời: chém hết tà ma trong thiên hạ.
Trong thời khắc Tu Chân giới nguy nan, nàng đã bảo vệ Côn Luân, bảo vệ nhân tộc.
Trong suốt một năm, nàng để bản thân trở thành đại trận hộ tông sống của Côn Luân Kiếm Tông.
Nhân giới cùng ma giới chinh chiến không ngớt. Cuối cùng sau một lần bị thương nặng, nàng lui về dưỡng thương.
Nhưng, khi nghe tin núi Côn Luân bị công phá, nàng vẫn quay trở về.
Triêu Thái Sơ lần đầu tiên tươi cười với nàng, Triêu Tiểu Đồ khóc không thành tiếng, còn các sư đệ sư muội hoan hô nhảy nhót, giống như chỉ cần nàng trở về, Côn Luân liền có trụ cột.
Nàng cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, đi đối mặt với địch thủ trong số mệnh của nàng, địch nhân: Ma Tôn, Yến Tuyết Y.
Thời gian đối địch của họ dường như gần với độ dài của cuộc đời.
Nàng và người kia, liều chết một trận chiến.
Nhưng nàng tổn hại thân thể năm này qua năm khác, lại đối mặt với Yến Tuyết Y lúc đó đang trong thời kỳ toàn thịnh, rõ ràng là không có nửa phần thắng lợi.
Nàng ôm tâm thế liều chết mà đi, nhưng nàng tuyệt nhiên không nghĩ tới ——
Sau khi nàng hao hết toàn bộ tu vi, dùng một viên Phục Hi tâm phong ấn ma đầu diệt thế kia, nàng cũng không có chết.
Ma đầu hung ác nham hiểm điên rồ kia từng chút từng chút mà biến mất trong không khí.
Cuối cùng y cười cúi đầu hỏi nàng, hơi thở còn mang theo mùi máu: Kiếm tu đều vô tâm như vậy sao?
Nhưng tiếng gió quá lớn, giọng nói của y lại quá khẽ, làm cho nàng không thể nghe rõ ràng.
Y hóa thành hàng ngàn mảnh vỡ xuyên qua cơ thể của nàng.
Đó là lần đầu tiên trong đời nàng chạm vào ma đầu này.
Trong lòng nàng dường như khuyết đi một chỗ.
Nàng nghĩ, giải quyết xong Ma tộc công thành, lại phong ấn ma đầu diệt thế, từ nay về sau Côn Luân không còn họa lớn nào nữa, Tu Chân giới sẽ sóng yên biển lặng.
Tuy nhiên, khi nàng xoay người quay về.
Lúc về đến Côn Luân, lại nhìn thấy trên cổng thành, ngàn vạn mũi tên hướng về mình.
Từng gương mặt quen thuộc, từng cái tên quen thuộc.
Có người thút thít nỉ non, có người quay mặt đi.
......
Nàng không có bị kẻ thù truyền kiếp gϊếŧ chết, lại ở nơi cách nửa bước với chỗ nàng từng coi là nhà, bị vạn tiễn xuyên tâm.
Nàng ngã xuống nền tuyết.
Bầu trời tuyết rơi lả tả, trong thế giới trắng xóa, dường như chỉ có thể nghe thấy tiếng thở đứt quãng của chính mình.
Thế giới đen kịt một mảnh.