Những Ngày Tôi Nấu Ăn Ở B Trạm

Chương 30

Cô bé cũng muốn, học hành quan trọng biết nhường nào, được mở mang kiến thức, được nhìn thấy thế giới bên ngoài, đó là điều mà những người từ vùng quê nghèo khó lên thành phố như cô khao khát nhất.

Nhưng cô bé buộc phải tự tay bẻ gãy đôi cánh của mình!

Em trai cũng sắp đến tuổi đi học, không thể trì hoãn thêm được nữa. Đi học đồng nghĩa với việc phải chi tiêu, anh trai đã vất vả lắm rồi, cô không thể cứ mãi là người hưởng thụ.

Vậy mà bây giờ cô nghe thấy gì, anh trai nói dù cô thi vào trường cấp ba nào cũng cho học?!

"Anh, thật sao? Nhưng, nhưng tiền của chúng ta đủ không?" Kha Tiểu Mẫn nắm chặt đôi đũa, mồ hôi túa ra trong lòng bàn tay.

Kha Tiểu Đông cũng mím môi, cậu bé tuy còn nhỏ, nhưng cũng hiểu gia đình khó khăn, tiền quan trọng như thế nào.

Kha Tiểu Hàng cười toe toét: "Đủ, chắc chắn là đủ, tiền nong trong nhà đều do anh quản lý, anh biết rõ có bao nhiêu tiền. Mấy hôm nay chúng ta đều ăn sáng thịnh soạn, tuy không bằng nhà giàu, nhưng cũng tàm tạm rồi."

Kha Tiểu Mẫn vẫn còn lo lắng.

"Nhưng mỗi tháng tiền lương của anh chỉ có bấy nhiêu, anh làm mấy món này chẳng phải là để livestream cho khán giả xem sao?" Kha Tiểu Mẫn nói nhỏ nhẹ, cô bé rất sợ anh trai bị lừa, hoặc làm việc không công.

Kha Tiểu Mẫn nhớ hồi mới đến đây, anh trai đi làm thêm bị lừa mấy lần, lúc đó anh tức đến đỏ cả mắt, đánh nhau cũng không lại, tối về lén khóc.

"Ừ, đúng rồi, chính là cái livestream đó. Giờ anh kiếm thêm bằng cách này, chỉ hai hôm nay đã kiếm được hơn ba nghìn, bằng cả tháng lương của anh. Nếu không kiếm được tiền, anh cũng chẳng mua nhiều thức ăn về nhà thế này. Yên tâm đi, lần này là thật, hôm kia anh còn đi rút tiền, giờ tiền đang nằm trong túi, em cứ yên tâm học hành. Livestream này làm tốt, biết đâu sau này anh không phải đi làm ở quán ăn nữa, chỉ ở nhà nấu ăn thôi." Giọng nói chắc chắn, tự tin của Kha Tiểu Hàng xua tan nỗi bất an trong lòng Kha Tiểu Mẫn.

"... Vậy, vậy anh, cái thiết bị livestream anh phải cất kỹ, đừng để ai biết." Điều đầu tiên Kha Tiểu Mẫn nghĩ đến là anh trai đã có được bảo bối kiếm tiền.

Phải giấu kín!

"Ừ ừ, cất kỹ, giấu kỹ." Kha Tiểu Đông gật đầu lia lịa, vẻ mặt nghiêm túc.

"Được, anh sẽ cất kỹ." Kha Tiểu Hàng cũng nghiêm túc đáp lại.

Hệ thống livestream này đối với gia đình cậu mà nói thực sự quá quan trọng, chẳng khác nào bảo bối quý giá nhất.

Uống cháo tôm khô được một lúc, Kha Tiểu Hàng thỉnh thoảng lại liếc nhìn cái nồi đang bốc hơi nghi ngút trên bếp. Bánh bao hấp cũng gần chín rồi, hơi nước bốc lên mù mịt, hương thơm của bột mì lan tỏa khắp nơi. Kha Tiểu Hàng lấy khăn lót tay, bê xửng hấp ra khỏi nồi, mở nắp ra, sáu cái bánh bao trắng múp míp chen chúc nhau trong cái xửng nhỏ.

Bột bánh nở rất tốt, bánh hấp lên cũng đặc biệt mềm mại, xốp mịn. Đây là bánh do chính tay Kha Tiểu Hàng làm, vỏ bánh cán mỏng, nhân bánh lại đầy đặn. Thịt cậu mua là loại vừa nạc vừa mỡ, băm nhỏ bằng tay, vừa ra lò, chỉ nhìn thôi đã thấy nhân bánh bên trong đầy ắp.

Nhân bánh có nhiều mỡ, băm nhỏ hấp chín, mỡ chảy ra, những cái bánh bao trắng múp míp chắc chỉ cần chọc nhẹ là vỡ ngay.