Những Ngày Tôi Nấu Ăn Ở B Trạm

Chương 20

Kha Tiểu Hàng vừa rửa hành lá vừa xem bình luận trong livestream, giải thích cho khán giả.

“Cái này gọi là hành lá, có thể ăn được. Ở chỗ chúng tôi có rất nhiều loại thực vật, cả rau, củ, quả, rồi các loại động vật, gia cầm đều ăn được. Thịt thì đắt hơn, tôi tạm thời chưa mua, để mấy hôm nữa sẽ mua.” Kha Tiểu Hàng chậm rãi nói. Đầu tư cũng cần có vốn, khán giả livestream ủng hộ cậu nhiệt tình như vậy, chẳng phải là vì muốn xem đồ ăn ngon sao? Cậu phải biến tấu nhiều món mới được.

Rau dưa thì cũng được, nhưng mà phải có thịt cá mới ngon.

“Thật sao? Streamer thật tốt bụng, chúng tôi chờ mong.”

“Streamer, vị diện của anh có bao nhiêu loại đồ ăn vậy? Cảm giác rất nhiều, bỗng dưng thấy người ở đó thật hạnh phúc.”

“Streamer, anh có biết không? Tuy chúng tôi ở vị diện cấp cao, nhưng cả đời chỉ được ăn thuốc viên, còn chẳng có mùi vị gì nữa chứ.”

Nói nhiều lại tủi thân, suýt nữa thì khóc.

Không so sánh thì không có đau khổ.

Kha Tiểu Hàng rửa sạch hành lá, suy nghĩ một chút. Có bao nhiêu loại đồ ăn ư? Cậu cũng không rõ lắm.

“Chỉ tính riêng nước tôi thôi, chắc cũng phải hàng nghìn loại, chia thành tám trường phái ẩm thực chính, mỗi trường phái không nghìn cũng trăm món. Còn chưa kể các món ăn vặt, bánh kẹo địa phương, nước tôi có năm mươi sáu dân tộc, mỗi dân tộc lại có ẩm thực riêng, tổng cộng bao nhiêu thì tôi cũng không biết, chắc chắn phải hơn vạn loại.”

“Còn các quốc gia khác, tuy không cầu kỳ như nước tôi, nhưng cũng có rất nhiều đặc sản địa phương.”

“Nói chung, chỉ cần là thứ trồng được trên đất, bơi được dưới nước, bay được trên trời, bò được trên mặt đất, không có độc thì hầu như đều ăn được… À, có vài loại có độc cũng ăn được, sau khi xử lý sẽ trở thành món ngon.”

Khán giả trong livestream im phăng phắc, từ những “anh hùng bàn phím” hoạt bát bỗng hóa thành “xác sống” đờ đẫn.

“…”

“…”

“…”

Quả nhiên, không so sánh thì không có đau khổ. Mà đây là đau khổ “tấn” luôn.

Ghê gớm thay vị diện cấp thấp của tôi.

Nhưng mà…

Streamer nói nghe ghê quá, cái gì bay trên trời, bơi dưới nước, bò trên mặt đất đều ăn được, nghĩ thôi đã thấy rợn người.

“… Những thứ đó… ăn ngon không?” Có người rụt rè hỏi.

Không nhiễm phóng xạ? Không biến dị? Không nổ banh xác?

“Tôi thấy ăn cỏ cũng ngon mà, streamer mau làm mì trộn dầu hành đi.”

Kha Tiểu Hàng không xem bình luận nữa, cậu phải chuẩn bị bữa sáng.

Làm mì trộn dầu hành có thể dùng mì tươi, mì khô, còn Kha Tiểu Hàng thì tự làm mì sợi. Vừa tiết kiệm lại vừa ngon.

Kha Tiểu Hàng sống rất tiết kiệm, luôn cố gắng chế biến những món ăn ngon nhất từ những nguyên liệu hạn chế. Dần dần, cậu làm bếp không chỉ vì kiếm tiền, mà còn vì đam mê, tay nghề cũng nhờ đó mà nâng cao đáng kể.

Cậu làm việc rất tận tâm, lại có năng khiếu, chăm chỉ chịu khó. Ngay cả bản thân Kha Tiểu Hàng cũng không biết tay nghề của mình lợi hại đến mức nào.

Cậu chưa từng nghĩ, chỉ mới tí tuổi, lại không có sư phụ dạy bảo, vậy mà làm chưa đầy nửa năm ở quán ăn đã được lên bếp, một năm sau đã trở thành đầu bếp chính. Nếu không có tài năng thực sự, làm sao ông chủ dám giao phó trọng trách.