Thầy thuốc xem xong, hồi bẩm nói: “Khởi bẩm Hoàng Hậu nương nương, cơ thể con mèo này rất khoẻ mạnh, cũng không có vấn đề gì quá lớn. Chỉ là đã lâu không ăn cơm, trước khi cho nó ăn, người hãy cho nó uống ít nước là được.”
Sau đó, hắn ta lại nói những điều kiêng kị khi nuôi mèo, Thương Nguyệt Dao yêu cầu Bạch Phù phải nhớ thật kỹ, lát sau liền tiễn thầy thuốc ra cửa.
Tin tức hoàng hậu bị cấm túc vừa được truyền ra vào ngày hôm qua, đã gây không ít sóng gió bên trong hoàng cung.
Thương Nguyệt Dao bị cấm túc ở trong cung, rất nhiều lời đồn, nàng đương nhiên không nghe được, có điều, nàng vẫn vui vẻ nhàn nhã như thường.
Mỗi ngày lo lắng đề phòng là sống, an nhàn tự tại cũng là sống, nếu nàng phải lựa chọn đương nhiên là chọn cái sau. Cũng may, mặc dù bọn nô tài ở bên ngoài khinh thường nàng sau khi nàng bị cấm túc, nhưng nàng vẫn là hoàng hậu, quốc mẫu tôn sư (mẫu nghi thiên hạ), nàng nên có tất cả những điều mình muốn.
Nha hoàn nhanh chóng mang bột gạo tới, đưa đến trong cung hoàng hậu, nói là cho mèo ăn, cho nên nấu cũng phải cẩn thận.
Bột gạo trắng có thêm thịt băm, một ít hành lá cắt nhỏ được rắc lên trên, thêm chút vị mặn.
Lần đầu Thương Nguyệt Dao cho mèo ăn, nàng rất có hứng thú.
Thời tiết đầu hạ, lại bị cấm túc trong cung, Thương Nguyệt Dao cởi bỏ y phục sẫm màu thường ngày khiến cho nàng có vẻ đoan trang cổ hủ, thay một chiếc váy bằng vải sa màu xanh lam, bên trong là áσ ɭóŧ lụa màu trắng, chất liệu lụa quý hiếm, ngoài ra lúc này tiểu thái giám đang chờ ở bên ngoài, không chút quy củ, nếu cử động quá nhiều, thậm chí có thể thấy cái thắt lưng lông ngỗng màu vàng lắc lư qua lại.
Lúc này, Vĩnh Hi Đế có thể thấy được.
Hoàng hậu của hắn hứng thú bừng bừng tiếp nhận thức ăn mèo từ nha hoàn, muốn cưỡng ép hắn, tuy nhiên, nếu hắn cúi đầu vẫy đuôi lấy lòng ăn cơm giống như sủng vật trước mặt nữ nhân này, với hắn mà nói, có khác nào tự mang xấu hổ nhục nhã?
Tất nhiên Vĩnh Hi Đế không thể chấp nhận!
Vì vậy, bên trong Tử Thần Cung, từ trước đến nay một hoàng hậu đoan trang trầm ổn, lại thêm hai nha hoàn thân cận, cùng một con mèo bắt đầu trận chiến kịch liệt.
Lúc đầu, Vĩnh Hi Đế có thể chiếm thế thượng phong nhờ vào cơ thể nhỏ bé và linh hoạt của mình, nhưng con mèo hoang này không biết bị bỏ đói từ bao giờ, chẳng được bao lâu, hắn hết sức để chạy, lập tức bị ba người chủ tớ chặn ở góc tường, thật sự không thể trốn thoát.
Vĩnh Hi Đế thở hổn hển ngẩng đầu, nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Thương Nguyệt Dao hoàn toàn khác với hình tượng ông cụ non trước kia của nàng.
Trong lúc chạy vội, mái tóc nàng có hơi rối loạn, dáng đi nghiêng nghiêng không vững, mái tóc xõa xuống như thác nước ở phía sau lưng, bởi vì khom người thở dốc, vạt áo trước ngực tùy tiện mở rộng, áo yếm vàng nhạt bao lấy nơi căng phồng kia, tròn trịa no đủ, giống như muốn lộ ra khỏi cổ áo.
Ánh mắt Vĩnh Hi Đế cứng lại, nhìn đến khuôn mặt nàng, khuôn mặt tinh xảo không tỳ vết đã không còn dáng vẻ lạnh lùng cứng rắn khi đối diện với hắn như lúc trước, thay vào đó chính là nụ cười đắc thắng mang theo vài phần giảo hoạt, mắt hạnh linh động trong suốt, còn có thân mình ửng đỏ động lòng người không thể che đậy sau khi chạy vội.
Giống như bông hoa đào đầu tiên nở rộ trên cành sau một mùa đông dài u ám.