Trẫm Biến Thành Một Con Mèo

Chương 10: Nhặt về

“Tiểu thư, chúng ta có cần đi gọi thú y đến không? Sao con mèo này vẫn chưa tỉnh vậy?”

“Thái Y Viện hình như có một thầy thuốc thú y, vậy ngươi mau đi tìm người dẫn hắn ta đến đây.”

“Vâng, tiểu thư.”

“Tiểu đáng thương này, bụng xẹp như vậy, có lẽ là đói đến ngất đi.”



Một vài giọng nữ lần lượt vang lên, trong đó có một giọng nói, hắn cực kỳ quen thuộc.

Ý thức của Vĩnh Hi Đế dần dần hồi phục, hắn cảm thấy có người đang vuốt ve lông hắn, không đúng, là lông mèo, vừa ôn nhu vừa cẩn thận.

Hắn mở to mắt, chỉ nghe được một câu, “Nga, tiểu gia hỏa tỉnh rồi.”

m thanh này…

Hắn giương mắt nhìn, không phải là nữ nhi Thương gia sao?

Nga, xem ra vận khí của hắn thực sự không tốt, đầu tiên là hắn không thể hiểu được vì sao lại biến thành một con mèo hoang, cuối cùng thì rơi vào trong tay Thương Nguyệt Dao.

Thương Nguyệt Dao không hề biết con mèo trước mặt này có địa vị rất lớn, nàng chỉ cảm thấy sau khi con mèo này tỉnh lại, thì cứ nhìn chăm chú đôi mắt của nàng đầu tiên, nó mang cho nàng cảm giác có chút quái dị, ánh mắt kia, lộ ra sự cao ngạo, lạnh nhạt xen lẫn sự ghét bỏ, rất giống người nào đó mà nàng biết.

Làm sao có thể, mèo không thể có ánh mắt giống người.

Thương Nguyệt Dao hé môi cười, xua tan ý nghĩ quái dị trong đầu.

“Mèo con sẽ ăn cái gì?” Nàng xoa đầu mèo con, hỏi hai nha hoàn bên cạnh.

“Lúc trước nô tỳ ở trong viện của Thơ tiểu thư, thấy nàng ta cho mèo ăn sữa, bột gạo còn có cá nhỏ.” Bạch Phù đếm đầu ngón tay cho Thương Nguyệt Dao xem.

“Vậy ngươi sai người đi lấy một ít bột gạo đi.” Thương Nguyệt Dao phân phó nói.

Bạch Chỉ nhìn vào vài đốm nhỏ trên lông con mèo hoang, nhắc nhở Thương Nguyệt Dao: “Tiểu thư, con mèo này không biết từ đâu tới, người vẫn nên cẩn thận một chút, trên người nó không được sạch sẽ.”

Đôi mắt Vĩnh Hi Đế nhìn chằm chằm Bạch Chỉ, nha hoàn này, trẫm nhớ kỹ ngươi.

“Ngươi nói không sai. Chờ lát nữa sẽ tắm cho nó, quá bẩn rồi, chắc là mèo vô chủ.” Thương Nguyệt Dao gật đầu tỏ vẻ đồng tình.

Phân phó xong tiểu nha hoàn khác, Bạch Phù trở lại, nghe được câu “mèo vô chủ” kia của chủ tử, nàng ta hưng phấn nói: “Tiểu thư, nếu mèo này vô chủ, chúng ta có thể nuôi nó được không?”

Đôi mắt của Vĩnh Hi Đế lại liếc nhìn nha hoàn không có đầu óc này, thật có bản lĩnh, còn muốn nuôi trẫm.

Thương Nguyệt Dao cười, chỉ vào chóp mũi Bạch Phù: “Đứa trẻ hồn nhiên này, e rằng ngay cả bản thân còn không nuôi nổi, còn muốn nuôi sủng vật sao?”

Khuôn mặt Bạch Phù kéo dài ra: “Tiểu thư ——”

Vĩnh Hi Đế vùi đầu mèo vào móng vuốt, lười nhìn ba người chủ tớ này.

Trong khi bọn họ đang nói chuyện, thần thuốc thú y của Thái Y Viện đã đến.

Ban đầu Thái Y Viện không có thú y, nhưng Tào Quý phi đã từng nuôi một con chó, vì con chó đó, nàng ta đã tìm một thầy thuốc thú y từ bên ngoài về để đảm nhiệm vị trí trong Thái Y Viện.

Thầy thuốc xem đi xem lại con mèo, trên người không có miệng vết thương, cũng không có biểu hiện bệnh gì.

Lẽ ra Vĩnh Hi Đế không có kiên nhẫn, nhưng nghĩ đến không biết bản thân còn phải dùng cái cơ thể mèo này trong bao lâu, vẫn nên khỏe mạnh một chút, chỉ có thể chịu đựng bị người lật qua lật lại để kiểm tra.