Vĩnh Hi Đế nghĩ đến đây, bước chân lập tức nhanh hơn, một con mèo ở trong thân thể của hoàng thượng, không hỗn loạn mới lạ!
Hắn chạy chậm, một đường đi thẳng, một lúc lâu sau, mới nhìn thấy khung cảnh quen thuộc của hoàng cung, nhưng hắn không hề để ý, đi theo con đường nhỏ quen thuộc, tránh mặt cung nhân và thị vệ, tiến vào Ngự Thư Phòng.
Hắn không dám tiến vào từ cửa chính, đành phải vòng ra hoa viên, cơ thể linh động nhanh chóng trèo lên cây, quan sát động tĩnh của Ngự Thư Phòng từ xa.
Lúc này, cánh cửa Ngự Thư Phòng đóng chặt, không thể thấy tình hình bên trong.
Vĩnh Hi Đế xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây nhảy lên trên, đoàn chừng hiên tại là giờ Thân canh ba (ba giờ chiều), hắn đã ngủ qua giờ ngọ (từ 11h-13h), lúc này chắc đã trôi qua được hai canh giờ (4 tiếng), nếu Lưu Tảo nhạy bén, hẳn là đã phát hiện có điều gì không đúng.
Vĩnh Hi Đế canh chừng bên ngoài Ngự Thư Phòng, đợi nửa canh giờ (1 tiếng), vẫn chưa thấy Ngự Thư Phòng có động tĩnh gì.
Một lát sau, khi hắn đang sốt ruột chờ đợi, Lưu Tảo cầm cây đuổi ruồi bước ra ngoài.
Vẻ mặt của ông ta rõ ràng hơi ngưng trọng, nhỏ giọng nói vài câu với một tiểu thái giám, sau đó, lại xoay người đi vào.
Đây chính là cơ hội tốt!
Vĩnh Hi Đế nhảy từ trên cây xuống, muốn thừa dịp mọi người không chú ý lẻn vào bên trong Ngự Thư Phòng, tuy nhiên, khi hắn còn thiếu hai bước nữa liền có thể đi vào, bỗng thị vệ đang canh cửa phát hiện ra hắn.
Vài thị vệ nghiêng người ngăn cản, Vĩnh Hi Đế đành phải đứng lại.
Lưu Tảo nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn, ông ta đang lo lắng về chuyện của chủ tử, nhìn thấy một con mèo đang quậy phá, trong lòng càng bực bội, ghét bỏ nói: “Mèo hoang từ đâu đến, dám chạy vào cửa Ngự Thư Phòng, ném nó ra khỏi cung đi.”
Vĩnh Hi Đế: Lưu Tảo ngươi được lắm!
Đại tổng quản đã ra lệnh, vài thị vệ lập tức giơ cây giáo lên.
Trong lòng Vĩnh Hi Đế tức giận nguyền rủa, bắt đầu hoảng loạn chạy trốn trong hoàng cung to lớn này.
Đã là chạy trốn, hiển nhiên có đường thì chạy, ai còn quan tâm vấn đề đường đi thế nào.
Hiện giờ Vĩnh Hi Đế đã thích nghi với cơ thể mèo, thân mình rất nhanh nhẹn và linh hoạt, có nhiều hoa viên, hắn luồn qua các khe hở, đặc biệt chọn những nơi mà mọi người thường không đi vào, không biết đã chạy bao lâu, hắn mệt đến mức không thể chạy tiếp được nữa, mới dám ngừng lại, mà đám thị vệ kia, không biết đã bị hắn ném lại nơi nào rồi.
Từ lúc trưởng thành cho đến nay, hắn chưa từng chật vật như vậy!
Vĩnh Hi Đế hơi uể oải, thể xác và tinh thần đều kiệt quệ, cơ thể con mèo này không biết lần cuối cùng ăn cơm là khi nào, hiện tại hắn vừa mệt vừa đói, lại lo lắng tình trạng thân thể của mình, chỉ cảm thấy không còn lối thoát.
Có lẽ thân thể và tinh thần đều bị tra tấn tới cực hạn, Vĩnh Hi Đế đi khập khiễng vài bước, liền mệt mỏi ngã xuống mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
…