Trẫm Biến Thành Một Con Mèo

Chương 8: Biến thành mèo

Không làm chính mình thất vọng thì dễ, nhưng không làm lương tâm thất vọng thì rất khó. Hóa ra Thương Nguyệt Dao nàng trời sinh đã lập dị, thích bỏ gần tìm xa, tự làm khó mình.

Bạch Chỉ thấy nàng như vậy, không đành lòng trách cứ, nếu không phải tính tình của tiểu thư như thế, nàng ta cũng sẽ không toàn tâm toàn ý đi theo nàng, chuyện gì cũng có nhân quả, chỉ mong người tốt như tiểu thư, nhất định sẽ được đền đáp.

Nàng ta lau nước mắt: “Tiểu thư, có cần phải báo tin ra ngoài cho nhị tiểu thư bên kia hay không?”

Nếu hoàng thượng quyết tâm muốn cấm túc nàng, tiệc trăng tròn được tổ chức trong phủ của nhị cô gia bên kia, nàng dĩ nhiên không đến được.

Thương Nguyệt Dao gật đầu: “Báo tin đi. Ngươi hãy nói rõ là ta đang bị cấm túc, nhị tỷ thông minh, lập tức sẽ có tính toán.”

Nàng nói như vậy, hốc mắt Bạch Chỉ lại đỏ lên.

Nhị tiểu thư sẽ có tính toán, tiểu thư đang đứng giữa trận gió bão phải làm sao bây giờ?



Vào lúc Vĩnh Hi Đế 23 tuổi, đúng vào tuổi rồng và hổ, một ngày ngủ hai canh giờ (4 tiếng) cũng chưa từng thấy tinh thần không tốt, hôm nay sau buổi trưa, tuy nhiên lại cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ.

Hắn khép lại sổ con, nghỉ ngơi trên trường kỷ ở Ngự Thư Phòng, bên cạnh chỉ có đại tổng quản Lưu Tảo, lẽ ra chỉ muốn nghỉ một chút, không ngờ đầu càng ngày càng nặng, giống như bị một bàn tay vô hình giữ lấy, không ngừng kéo hắn vào vực thẳm đen tối.

Vĩnh Hi Đế cảm thấy có gì đó không thích hợp, hắn bắt đầu giãy giụa muốn tỉnh dậy, không biết qua bao lâu, giật mình một cái, hắn tỉnh.

Mở mắt ra, hắn đột nhiên ngây ngốc.

Đây là chỗ nào?

Tại sao hắn giống như đang quỳ rạp trên đất?

Bầu trời trong xanh, một bức tường màu đỏ kéo dài ra xa, với độ cao và màu sắc như vậy, chắc chắn là bức tường trong cung Tử Cấm Thành.

Nếu hắn còn ở trong cung, vì sao lại nằm trên mặt đất mà không ai biết?

Trong lòng Vĩnh Hi Đế có rất nhiều nghi hoặc, hắn nhấc tay lên muốn ngồi dậy, mới phát hiện chính mình giống như không thể ngồi dậy, cánh tay và chân, đều có chút kì quái…

Hắn cúi đầu nhìn cơ thể của mình…

!!!

Lông xù xù màu trắng xám như lông động vật là thứ gì vậy!!!

“Meo ——”

Hắn muốn gọi “Người đâu”, kết quả, phát ra một âm thanh, càng khiến cho Vĩnh Hi Đế một người đang bị khϊếp sợ, trực tiếp rơi vào vực sâu!

Vĩnh Hi Đế vẫn còn mơ màng không rõ, trôi qua một lúc lâu, hắn mới chấp nhận bản thân đang trong cơ thể mèo.

Lúc đầu, hắn cho rằng mình đang nằm mơ, vì vậy, hắn dùng móng vuốt đập vào một hòn đá trên mặt đất, cảm giác đau rất chân thật.

Hắn dành thời gian để tiếp nhận sự thật rằng hắn đã biến thành mèo, bắt đầu học bước giống như một đứa trẻ, chậm rãi đứng lên, bước đi ngã trái ngã phải, còn học chạy chậm.

Sau khi hắn dần dần thích ứng, Vĩnh Hi Đế mới bắt đầu quan sát khung cảnh xung quanh.

Nơi này rất xa lạ đối với hắn, nhưng nhìn lại bức tường cao ngất ngưỡng trước mặt, chắc chắn hắn vẫn còn ở trong cung.

Trên mặt đất có một ít cỏ dại nhô lên từ những phiến đá đã bị chia năm xẻ bảy, khung cảnh hoang sơ như vậy, có lẽ gần với Đông Tam nơi ở của các cung nhân thấp kém.

Nếu là viện Đông Tam, thì phải đi theo hướng đông tây.

Vĩnh Hi Đế chậm rãi đi dọc theo chân tường, vừa quan sát, vừa suy tư, trong lúc này, còn gặp được hai ba con mèo hoang, cả người bẩn thỉu, cùng với bộ dáng lười biếng, đang nhìn hắn chăm chú, ánh mắt hắn lướt qua, đó là ánh mắt nhìn thấy đồng loại…

Điều này càng làm hắn nhận thức được sự thật, bản thân đã trở thành một con mèo.

Nếu hắn biến thành mèo, như vậy ai đang trong thân thể của hắn? Không phải là một con mèo chứ?