Giữa tháng tư.
Thành phố luôn mưa phùn, cuối cùng đã thoát khỏi cái lạnh và sự ẩm ướt. Ánh nắng trải dài dần trong thành phố, không quá nóng cũng không quá lạnh.
Thần Sơ thay áo sơ mi trắng cùng chiếc váy kaki, chải mái tóc dài ngang vai, sau đó dùng máy uốn để tạo kiểu xoăn nhẹ. Sau khi trang điểm mắt và sửa lông mày xong, cô dừng động tác, ngắm thử mình trong gương.
Thật sự, sau khi chia tay cô không còn quá quan tâm đến việc ăn mặc. Ngay cả bình thường livestream, hầu như cũng chỉ quay phía trên. Sau đó, cô lấy một thỏi son trong hộp nhỏ vặn ra, nhìn trong gương cẩn thận bôi son lên môi, dùng tăm bông đánh mờ viền môi. Màu son đỏ gạch rất hợp với cô, thoáng có nét cổ điển nhưng lại khiến cô trông năng động hơn hẳn.
Khuôn mặt Thần Sơ trông khá nhỏ nhắn, thậm chí không giống một người đã ở ngoài xã hội vài năm, mà giống một sinh viên đại học sáng sủa. Nhưng Thần Sơ sau khi trang điểm lại trông giống như một cô gái có khí chất lạnh lùng, trưởng thành, còn có chút gợi cảm.
Trước kia Hà Mai không thích cô trang điểm, bởi vì Hà Mai nói rằng khi Thần Sơ trang điểm xong, mỗi lần đi ra ngoài đều bị đám đàn ông thô tục nhìn tới nhìn lui, khiến cô ấy cảm thấy không vui.
Thực ra trong khoảng thời gian này, Thần Sơ vẫn cứ đắn đo không biết có nên tham dự đám cưới của Hà Mai hay không. Nhưng, Hà Mai lại gửi cho cô một lời mời riêng sau khi gửi tin nhắn chung.
Suy nghĩ một hồi, Thần Sơ cảm thấy tốt nhất vẫn nên đi. Nếu cô không đi, mọi người có lẽ sẽ nghĩ rằng cô vẫn chưa thể buông bỏ được. Thu dọn đồ đạc trên bàn xong, cuối cùng gửi một tin nhắn cho một xưởng thiết kế trang trí cửa hàng về việc sửa đổi. Thần Sơ cầm chiếc túi xách, mang giày cao gót rồi đi ra ngoài.
Trên tàu điện ngầm mọi người rất ồn ào, giữa chừng có một ông già đi lên, Thần Sơ liên đứng dậy nhường chỗ cho ông ngồi. Tay phải nắm chiếc vòng treo, Thần Sơ nhìn những điểm dừng của tàu điện ngầm, cảm thấy rối bời.
Cửa tàu điện ngầm đóng lại, bắt đầu di chuyển. Thần Sơ hơi lảo đảo một chút rồi cũng đứng vững, nhưng lại cảm thấy thế giới này có chút hư ảo. Cô lấy tay che miệng và ngáp nhẹ, xoay người thì thấy cô gái bên cạnh đang xem bộ phim được lưu trong điện thoại. Thần Sơ thoáng nhìn qua, là phim Lục Vãn Anh đóng.
Sau khi cô gái phát hiện cô đang nhìn, rất tốt bụng mà đưa điện thoại của mình lại gần để cô cùng xem.
"Kỹ năng diễn xuất của Lục Vãn Anh càng ngày càng tốt." Cô gái nói, Thần Sơ chỉ cười.
Cho đến khi tới bến, cả hai tuy không giao tiếp nhiều kiểu cảm giác như thế cũng khá tốt.
Sau khi rời khỏi tàu điện ngầm, Thần Sơ bắt taxi đến khách sạn nơi Hà Mai tổ chức hôn lễ. Hoàn tất việc đăng ký ở chỗ tiếp tân, Thần Sơ cầm túi xách, vừa quay người lại đã gặp phải Từ Thành - chồng sắp cưới của Hà Mai.
Cô dâu Hà Mai thì đang nở nụ cười rạng rỡ. Còn có thêm một vài phụ dâu mà cô không quen. Hà Mai vốn đang nói chuyện lịch sự với những vị khách khác, nhưng khi quay đầu nhìn thấy Thần Sơ, cô thoáng sững lại rồi nở nụ cười càng rạng rỡ.
"Ông xã, đây là người bạn tốt nhất của em." Hà Mai vỗ người bên cạnh, một người đàn ông không cao lắm lại trông có vẻ hơi mập, rồi giới thiệu Thần Sơ với anh ta.
"Xin chào." Thần Sơ vươn tay ra bắt tay.
"Chào chào, cảm ơn cô trước đây đã chăm sóc cho vợ tôi, cảm ơn cô. Đừng lo lắng, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt"
Mặc dù người đàn ông không phải là một người ưa nhìn nhưng lại rất ấm áp, tốt bụng.
Nghe người ta nói, Từ Thành từng dẫn dắt một số người nổi tiếng, và họ đều phát triển tốt. Hôm nay, cũng có một số minh tinh đến chúc mừng.
Thần Sơ ngẩn ngơ. Lúc sau, cô thẫn thờ nói: "Chúc trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử."
Nói xong, cô nheo mắt cười rồi quay người đi, bước những bước vô định không mục đích, cũng không có ý tránh loạt ống kính máy ảnh đang quay chụp. Lúc cô quay người, nụ cười trên môi tắt ngúm.
Hà Mai nhìn theo bóng lưng gầy yếu khuất dần khỏi tầm mắt, cô khẽ cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. Nhưng khi những vị khách khác đến, Hà Mai lại tiếp tục mỉm cười.
Khách sạn được trang trí rất đẹp. Những viên pha lê vô cùng chói mắt được kết lại thành từng chùm giống như một bó hoa, dưới sự chiếu rọi của ánh đèn tạo nên màu sắc sặc sỡ, trông rất ảo diệu. Thần Sơ đi vòng quanh, cảm thấy không biết mình là ai, đang ở đâu, đang làm gì. Khi đang đi dạo, bỗng có người tiến đến bắt chuyện với cô.
"Này, cô..... là bạn cùng phòng trước đây của A Mai đúng không ?"
"À, tôi đã xem ảnh của hai người do A Mai đăng trong chế độ bạn bè, tôi cảm thấy quan hệ hai người có vẻ tốt!"
"Đúng đúng, không nghĩ tới người thật nhìn còn xinh hơn trong ảnh rất nhiều..."
Số người đến bắt chuyện tăng từ một thành bốn.Thần Sơ nhìn họ, cố gắng duy trì nụ cười cứng ngắc.
"Cô tên là gì? Hình như trong mấy bài đăng của A Mai hay gọi cô là A Sơ?"
"Tôi còn tưởng cô sẽ làm phụ dâu cho cô ấy."
"Haha, tôi đi vào ngồi trước."
Thần Sơ không biết nên nói gì, cũng không muốn nói nhiều. Cô chỉ chỉ vào một cái bàn, cười nhẹ rồi đi qua bọn họ.
Ngồi xuống bàn, Thần Sơ đột nhiên cảm thấy cả người rét run. Cô đưa tay ra, siết chặt cánh tay trái, rồi thả lỏng toàn thân thở phào nhẹ nhõm.
Vốn cho là bản thân đã không còn để tâm. Nhưng không ngờ sau khi đến đây vẫn không kiềm được.
Vào mùa hè năm ngoái, khi cô và Hà Mai ở nhà vừa ngồi điều hòa vừa ăn dưa hấu, Hà Mai đã nói:
"Vào ngày cưới của tớ với cậu, tớ phải trang trí nó như một thế giới thần tiên với thật nhiều thạch anh tím."
Lúc ấy, Thần Sơ kinh ngạc:
"Nhưng mà, chúng ta có thể đăng ký kết hôn sao?"
Hà Mai cười:
"Chẳng lẽ không lấy được giấy chứng nhận kết hôn thì không thể tổ chức hôn lễ à?"
"Vậy tại sao lại là thạch anh tím?"
"Bởi vì thạch anh tím tượng trưng cho tình yêu trung thành và không thay đổi."
Quả nhiên, rất có cảm giác của xứ sở thần tiên.
Quả nhiên, có rất nhiều thạch anh tím.
Thần Sơ nhìn xung quanh, vừa nghĩ ngợi vừa ngồi xuống chỗ cạnh bàn. Kế tiếp là quy trình cần làm trong hôn lễ.
Người dẫn chương trình giới thiệu, chủ hôn đọc diễn văn, người chứng hôn đọc chứng nhận, cha mẹ của cô dâu chú rể lên sân khấu ...
Cuối cùng, cô dâu chú rể mở sâm panh. Hôn lễ lúc này vô cùng náo nhiệt, bầu không khí với khung cảnh cực kỳ sôi động.
Sau đó, một trò chơi nhỏ được tổ chức. Thần Sơ tự biết mình sẽ không chơi, vì vậy cũng không lên tham gia náo nhiệt. Giữa chừng hình như có một minh tinh đến, cô nghe thấy bên cạnh có người nói:
"Nhìn kìa, là Lục Vãn Anh."
Thần Sơ cũng nhìn sang theo. Trong số những người tham gia trò chơi, có một cô gái với dáng người và khuôn mặt xinh đẹp đến khó tin. Cô gái ấy mặc một chiếc váy màu trắng bạc, dài đến đầu gối, để lộ đôi chân thon dài. Từng đường nét trên cơ thể của cô gái ấy đều rất xinh đẹp, dù không ăn mặc quá hở hang nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được vẻ đẹp ấy. Nụ cười của cô ấy thanh thoát, rất vui vẻ, không chút ngại ngùng.
Đúng vậy, cô gái này chính là Lục Vãn Anh, thần tượng của Tiểu Anh. Thần Sơ giơ điện thoại lên, tùy ý chụp một bức, sau đó mở QQ gửi tấm ảnh cho Tiểu Anh.
"Rất bất ngờ đúng không? Mình đi tham dự lễ cưới, kết quả lại được gặp thần tượng của cậu."
Ở bên kia, trò chơi đã chấm dứt. Lục Vãn Anh trở về chỗ ngồi, mở điện thoại thì nhìn thấy tin nhắn Phá Hiểu Chỉ Sơ gửi tới, cô suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên đứng dậy nhìn xung quanh.
"Chị Vãn Anh, chị đang tìm ai vậy?" Trợ lý khó hiểu hỏi.
"Có một người bạn hình như đang ở đây." Lục Vãn Anh vừa tìm kiếm vừa trả lời.
Nhưng điều bất lực là ở đây có quá nhiều người, cô không thể tìm thấy.
Lúc sau, cô dâu chú rễ thay đồ để đi mời rượu. Khi đến chỗ Thần Sơ, Từ Thành đưa cho Thần Sơ một ly rượu đầy, muốn mời cô nhưng bị Hà Mai cản lại. Hà Mai nhìn chồng, rồi nhìn Thần Sơ nói:
"Tửu lượng của A Sơ rất tốt, nhưng cậu ấy bị dị ứng với rượu, sẽ nổi mẩn đỏ sau khi uống. A Sơ, nếu không cậu uống tạm nước ngọt cũng được."
Thần Sơ lắc đầu:
"Không sao, cứ uống rượu đi, uống nước ngọt sẽ làm mất hứng."
"Hahaha, được. Uống!" Từ Thành rót rượu, chạm ly với Thần Sơ.
Uống xong, Thần Sơ mím môi, đưa tay lên lau giọt nước mắt trào ra khóe mắt. Sau đó cô bước tới nắm tay Từ Thành và Hà Mai nói:
"Với tư cách một người bạn, tôi thực sự vui mừng khi thấy hai người kết hôn. Anh Từ, tôi tin anh có thể mang lại cho A Mai một cuộc sống thực sự hạnh phúc, đúng không?!"
"Hahaha, đó là tất nhiên!" Từ Thành cười trả lời.
Hà Mai nhìn anh, mỉm cười rồi vươn tay lau đi mảnh pháo giấy không biết dính trên trán Từ Thành từ bao giờ. Rất dịu dàng.
Nhìn hai người rời đi, Thần Sơ vốn không nói nhiều lại bắt đầu nói chuyện phiếm cùng với những người khác trên bàn.
Không ai nghĩ rằng, khi Thần Sơ mở miệng lại lắm lời đến vậy. Thậm chí sau bữa tiệc, Thần Sơ còn chủ động chụp ảnh chung với Hà Mai và Từ Thành.
Có thể chính cô cũng không nhận ra, hôm nay bản thân cô cười đến mức khoa trương.
Mà Lục Vãn Anh, rốt cuộc cũng tìm thấy Thần Sơ. Cho tới nay hiểu biết của cô về Thần Sơ cũng chỉ giới hạn trong việc livestream và trò chuyện online. Nhưng hôm nay có thể nhìn thấy người thực, cô thực sự cảm thấy rất kích động.
Tuy nhiên, khi Lục Vãn Anh bước tới thì Thần Sơ đã rời đi. Lục Vãn Anh không thể chạy theo Thần Sơ, nên chỉ có thể ở lại chụp ảnh cùng cô dâu chú rể.
Bức ảnh chụp chung lúc cuối cùng, lại không có bóng dáng Thần Sơ. Lục Vãn Anh thở dài, lấy điện thoại và bật khung chat, ngón tay gõ chữ:
"Thật trùng hợp, mình cũng đang ở đám cưới. Cậu đoán xem là ai nào? Mình vừa lên để chơi trò chơi đó"
Nhưng Phá Hiểu Chi Sơ mãi không trả lời.
Mãi cho đến khi cô dâu và chú rể đã đi nghỉ ngơi, Phá Hiểu Chi Sơ mới trả lời tin nhắn kia
Phá Hiểu Chỉ Sơ: "Uh.... chắc là người đàn ông béo với tàn nhang trên mặt? "
Lục Vãn Anh đọc tin nhắn, cô lắc đầu ngao ngán rồi trả lời: "Tôi không muốn nói chuyện với con người thiểu năng, chụp ảnh thần tượng của tôi từ một Doberman chân dài thành một con Corgi chân ngắn."
Phá Hiểu Chi Sơ: "Này, mình chỉ nói đùa, đừng tức giận, đừng tức giận! Nói mau, cậu là người nào?"
Lục Vãn Anh đọc xong, nhưng vẫn kiên định chỉ nói hai chữ: "Tạm biệt!"