- Ý anh Aki và chị Mihari là...là sao?Tôi ngơ người ra rồi cứ theo quán tính mà lùi dần dần về sau.
- Momiji-chan! Lên đây chị có chuyện nhờ nè!
- Dạ!!
Tôi đang lùi về đằng sau thì Momiji đã đứng ngay sau lưng tôi rồi nắm lấy hai vai tôi thật chặt.
- Em hiểu ý chị Mihari-san rồi! Để em...
Tôi bị Momiji nắm vai rồi vật tôi ngã nhào ra đất rồi từ từ kéo tôi vào phòng.
- Nè! Thả...tớ ra...chị Mihari!! Cứu em!
- Để xem coi em có điểm yếu gì trên người không nào ~
Mihari nằm lấy chân tôi rồi cười một cách nham hiểm...không biết em ấy định làm gì...nhưng mà tình hình này thì chắc là có chuyện không ổn rồi!
- Để xem nào...nếu chị Mihari đây cù léc chỗ này thì sao nhỉ?~
- Ể...thôi....thôi đừng...đừng!!!
Tôi vừa kháng lại khi Mihari cù vào chân và vừa phải thở để lấy hơi.
- Còn nếu bây giờ anh cù vào hai bên hông của Mahiro-chan thì sao?
- Đừng...đừng...em không...
Anh Akihiro cù vào hai bên hông làm cho tôi gần như là bị động với mọi thứ...Mihari thì cù lòng bàn chân tôi, anh Aki thì cù hai bên hông tôi...còn Momiji?
- Thôi chắc để em giúp cho...
- Momiji! Đừng mà!!!
Momiji ấn chặt tay tôi xuống sàn. Tôi vùng vẫy trong tuyệt vọng...họ làm cái gì vậy!!!
- Mahiro? Mahiro?
Tôi bật dậy cạnh Mihari và anh Akihiro...chuyện vừa rồi...là ác mộng sao? Nhưng mà...sao mà nó thực quá vậy!?!
- Mahiro? Em ổn không vậy? Trả lời chị đi!
- Ủa...em...đang ở đâu đây?
- Phòng chị chứ đâu! Mà sao đang đi thì em ngã đùng ra xỉu vậy?
- Đúng rồi đó! Em nói đi...để cho anh và chị khỏi lo!
- Etou~... Nhưng phiền anh ra ngoài và xuống nhà để em và chị Mihari-san nói chuyện môt chút...được không ạ?
- Được...vậy thì anh sẽ ra ngoài với Momiji...
Anh Akihiro đứng dậy rồi đi ra ngoài. Tiếng cửa đóng sầm lại để lại một bầu không khí ngượng ngùng...
- Anh hai nè...có phải anh muốn nói chuyện về thuốc...đúng không?
- Ừm...từ khi uống thuốc cách đây tầm 2 tuần thì dạo này anh cứ hay bị tác dụng phụ làm cho bị hay bị ảo giác giống như vừa rồi...nó thực sự...làm anh thấy mệt mỏi và khó chịu lắm...
- Nếu vậy thì em biết vì sao rồi...cơ thể anh đang dần sinh ra kháng thể để chống lại loại thuốc đó...nếu cứ như thế này thì khoảng nửa tháng nữa là anh sẽ trở về như cũ...
- Nửa tháng?! Sao...sao mà nhanh vậy?
- Chỉ là suy đoán thôi...còn tùy vào cơ thể của anh đào thải thuốc như thế nào nữa nên có thể sớm hay muộn hay thôi!
Mặt tôi tối sầm lại...chuyện này nếu mà lọt ra ngoài thì anh Akihiro, Miyo, Momiji, chị Asa, Tsukasa sẽ...sẽ...nghĩ như thế nào?!?!? Không! Mihari...em phải giúp anh!
- Vậy có cách nào không?
- Có thì có đấy! Nhưng mà nó hơi nguy hiểm...
- Nguy hiểm cỡ nào?
- Đó là cấy gien của em vào người anh để cơ thể anh thích ứng từ từ rồi sẽ thay đổi vĩnh viễn thành con gái mà không để lại di chứng hay tác dụng phụ...
- Vậy thì em làm đi...anh không muốn làm một người có quá khứ đen tối như trước đâu!!
- Anh chắc chứ?