- Mà Mahiro nè! Em lên phòng chị lấy giùm chị cái hộp để ở góc bàn được không? - Tôi khựng lại sau khi Mihari nói.- Được thôi, đợi em một xíu ~
Một bậc...hai bậc...cuối cùng cũng lên đến phòng Mihari. Tôi mở cửa ra, phòng con bé chắc phải lâu lắm rồi tôi mới vào...để xem nào, cái hộp ở góc đâu nhỉ?
- A, đây rồi! - Tôi tự buột miệng nói.
Chết cha...sao tự nhiên mình đổi tính thành con gái vậy trời?? Mà thôi kệ, cuộc sống này cũng không tệ như mình nghĩ nhỉ? Ơ, nhưng mà cái gì nằm trên giường Mihari kia? Một quyển nhật ký à?
- Để xem em gái mình viết những gì nào ~
- ngày 14/7, hôm nay...mình thấy buồn, buồn vì Nii-chan cứ suốt ngày chui rúc trong phòng thôi. Nếu có thể thì mình ước anh ấy có thể quay trở về làm một người anh như trước...mình không cần anh ấy phải giỏi như mình, không cần phải hoàn hảo như mình...mình chỉ muốn anh ấy trở về là chính mình như trước thôi.
Hai hàng lệ của tôi cứ bất giác lăn dài trên má...Mihari...con bé không hề ghét mình như mình nghĩ, mà ngược lại nó còn mong muốn mình trở lại như trước. Chuyện này...bắt đầu như thế nào nhỉ? Mình chỉ nhớ mọi thứ đã thαy đổi từ ѵiệc tôi từng ɭà một học ѕinh bình thường ѵà có 1 cô εm gái quá hoàn hảo mọi mặt: con đường học ѵấn, thể thαo...có ɭẽ ѵiệc ɭàm một người αnh trαi bình thường trong khi có một người εm gái hoàn hảo đã ɭàm cho tôi bị áp ɭực từ bạn bè, từ chính giα đình củα mình...tôi muốn nỗ ɭực ɭắm chứ! Nhưng...tôi đã không thể...tôi chỉ có thể trốn tránh hiện thực...ѕuốt ngày chui rủi trong phòng để trốn tránh xã, trốn tránh những ɭời bêu xấu, những ɭời chê trách, phỉ báng củα xã hội ѵà bè bạn, việc làm một người anh bình thường, thậm chí là yếu kém hơn em gái mình...làm tôi mất hết cảm xúc và chuyện bị áp lực về việc đó làm tôi sợ...sợ sao? Con bé không muốn như thế...mình cũng vậy...nhưng việc này quá khó. Con bé quá hoàn hảo về mọi khía cạnh, một đứa em gái tài giỏi đươc tuyển thẳng lên đại học trong khi lại có một người anh vô dụng và bất tài...điều này, có lẽ...tôi đã sai ngay từ đầu rồi sao? Nhưng đây...ngay bây giờ...tôi đã là một đứa con gái...không ai biết tiền thân tôi là ai, không ai biết để đánh giá tôi cả...có lẽ đây là cơ hội trời cho...à không...phải là Mihari "cho" chứ. Tôi phải tận dụng nó thôi...
- Mahiro-chan làm gì lâu thế em? - Tiếng của Asa vọng từ ngoài phòng vào.
- Dạ, chị Asa-san cứ vào đi ạ!
- Vậy chị vào đấy nhé ~
Tôi cất cuốn nhật ký của Mihari vào hộc tủ rồi ngồi xuống với Asa-san. Chị ấy nhìn hiền lắm...cứ như em tôi lúc trung học vậy.
- Chị Asa-san nè, em có chuyện muốn nói...
- Chuyện gì vậy em? - Asa ngồi xuống cạnh tôi.
- Đôi khi em thấy mình thật vô dụng, suốt ngày cứ ăn bám Mihari-san...mà chẳng làm được gì cả...
- Sao em lại nói vậy, chị thấy em không về vô dụng như em nói đâu...ý chị là...ừm...em không hề vô dụng đâu. Mỗi con người có ưu nhược điểm khác nhau chứ em, đâu ai hoàn hảo ở mọi khía cạnh đâu...có lẽ em không hề giỏi về một khía cạnh này...nhưng mà có thể em giỏi về mấy thứ khác chứ...đâu ai là hoàn hảo, đâu ai là hoàn toàn vô dụng hay phế phẩm đâu em...có thể em chưa giỏi lúc này...nhưng mà em sẽ giỏi hay tốt hơn theo thời gian chứ em...chị tin em! - Asa ôm tôi vào lòng vỗ về.
- Nhưng mà em cảm giác như là chị Mihari-san có vẻ chán ghét em lắm...em...không biết vì sao?
- Không phải như em nghĩ đâu! Mahiro-chan... tuy rằng Mihari không chăm sóc cho cậu bằng cảm xúc nhưng họ cũng sẽ thể hiện nó qua bằng hành động của chị ấy, có thể Mihari-san không để lại một chút ấn tượng gì cho em bằng cảm xúc nhưng hành động yêu thương em gái của chị Mihari dành cho em gái mình là vô bờ bến không thể đếm được....vì vậy em không nên có suy nghĩ như thế nha, Mahiro-chan?
- Dạ...dạ...em...em...nhớ rồi...em cảm ơn chị Asa-san...
Mình...vừa nói cái gì thế này...mình đang...mình đang nghi ngờ tình cảm và tình thương của Mihari sao? Mình...mình sao có thể? Mihari...anh xin lỗi...nhưng mà có lẽ người đúng là em rồi...anh là người sai rồi...anh hứa với em...anh sẽ thay đổi cố gắng giao tiếp, học hỏi, có thêm những người bạn thân hiểu lấy bản thân mình, anh hứa...à không, phải là em hứa sẽ từ bỏ vỏ bọc của bản thân, từ bỏ quá khứ đen tối kia để bước ra ánh sáng của xã hội lớn lao kia. Em hứa nếu không thể làm một người "anh hai" tốt thì phải làm môt người "em gái" tốt của em. Mihari...em hãy tin tưởng anh lần này nhé!