Tít Tít Tít...Một buổi sáng đầu mùa thu mát mẻ, một buổi sáng sớm...tiếng chim hót bên ngoài bậu cửa sổ, tiếng gió mùa thu lùa vào trong khe cửa. Tôi (Mahiro) nằm ườn trên chiếc đệm quen thuộc đồng hành cùng tôi hơn chục năm trời. Tôi đưa tay lên...ơ? Sao tay tôi lại mảnh khảnh thế này? Tôi uể oải đứng dậy rồi vớ lấy chiếc máy tính bảng trên bàn rồi kê lên chiếc kệ sách, tôi từ từ gãi đầu rồi soi...Cái gì thế kia!!?! Tôi...tại sao tôi lại trong hình hài của một đứa con gái thế kia?!? Nhưng mà...đây là mơ à? Nhưng đêm qua tôi vẫn là thằng đực rựa mà...sao có thể được!- Giờ phải làm sao đây...mình...mình thành như vậy thì có lẽ...có lẽ nào là...? - Tôi tự trấn an bản thân mình.
Tôi thở một cách nặng nề rồi nhìn xuống đai quần...chắc mình nên kiểm tra cho chắc...chỉ kiểm tra cho chắc thôi...
- Mình chỉ kiểm tra thôi...để chắc chắn thôi...! - Tôi tự buột miệng mà nói ra điều ghê tởm đến tận tâm can đó.
Tôi vừa nắm vào gấu quần thì cái quần đùi tuột thẳng xuống một cách không tự chủ..mà còn đúng lúc con em tôi (Mihari)vào phòng nữa chứ...sao mà xui tận mạng dữ vậy trời!
- Ôi chà chà...chào buổi sáng nhé...onii-cha-...! - Mihari vừa bước vào, vừa cười nói với tôi.
- Không...anh...anh...vẫn chưa...Ý anh là...đừng...đừng hiểu nhầm mà Mihari! - Tôi lúng túng nói với Mihari.
Tôi đang lúng túng gần chết thì Mihari cúi xuống lật vạt áo của tôi lên...con bé định làm gì vậy trời!?!!?
- Ôi chà chà...ổn rồi...bước đầu thành công rồi! - Mihari vừa nói vừa cười một cách nham hiểm khác thường ngày.
- Mà này oni-chan, trông anh dễ thương hơn nhiều rồi đó ~ Nhìn như học sinh sơ trung vậy đó ~. - Mihari lại nói tiếp trong sự ngỡ ngàng của tôi.
- Mihari...em...em đánh thuốc anh à? - Tôi hỏi Mihari trong sự sững sờ với câu nói vừa rồi của Mihari.
- Chà...chỉ một chút trong bữa tối của anh thôi ~. - Mihari nháy mắt rồi nói với tôi.
- Em! Em...em nghĩ anh là ai hả!
Tôi tức đỏ mặt rồi hét vào mặt Mihari...ơ nhưng mà con bé nhìn tôi kiểu chán đời lắm...ý đó là sao vậy hả trời!
- Một tên Neet-Hikikomori, một tên chỉ suốt ngày cắm mặt trong phòng tối, suốt ngày chỉ có chơi mấy game bậy bạ, suốt ngày ăn với ngủ...Em phải bắt anh đi làm việc chứ không thể để việc này tiếp diễn thêm được nữa, anh hiểu không?
- Làm...làm việc..? Nhưng...trong cái cơ thể con gái này thì không lẽ là làm việc "đó" để kiếm lương à!?!
- Không phải, em...em chỉ muốn theo dõi và quan sát cơ thể anh thôi...vì thuốc vẫn còn trong thử nghiệm lâm sàng mà! Nhưng nếu anh muốn thì em có thể đưa anh loại thuốc chính luôn cũng được...
- Vậy, ý em là nếu hết thuốc thì anh sẽ trở lại hình dáng ban đầu à?
- Đúng vậy, thời gian hiệu lực còn tùy vào tình trạng thể chất của anh đấy, hehe~ Sao không tranh thủ những lúc như thế này để tận hưởng cuộc sống của con gái đi nhỉ, onii-chan? - Mihari nhìn tôi cười một cách bí hiểm.
- Làm...con gái á?
- Nếu muốn vậy thì sáng sớm dậy sớm chút, bớt chơi game lại một chút, vận động chân tay nhiều chút-
- Hehehe...nếu em đã nói vậy thì...
Tôi cười nham hiểm rồi lôi một đống đĩa game và phim ra...nếu đã vậy thì phải tận hưởng cho tới cùng thôi. Tôi ngồi xuông chiếc ghế rồi bắt đầu cày game...còn Mihari thì nhìn tôi với vẻ mặt chán chẳng muốn nói.
- Onii-chan à, em nói cho anh nghe chuyện này nef~! - Mihari ghé sát tai tôi thì thầm.
- Hử?
- Con gái khi mà "đạt giới hạn" ấy thì "sướиɠ" gấp mấy trăm lần con trai đấy, nếu mà anh có ý định thì đầu óc anh lúc đó sẽ nổ banh luôn ó ~
Nói xong thì Mihari đi ra khỏi phòng tôi...tiếng cửa đóng lại sao nghe não nề quá vậy...tôi cũng chẳng thể nào tận hưởng được vì "thằng đệ" của tôi bay màu rồi...Sao mà chán quá vậy trời!!!!