Là ban cán sự phải tích cực tham gia phong trào, sức chịu đựng của An Nhu tốt, đăng ký một môn chạy bền 1500 mét dành cho nam. Không ngờ đến giờ thể dục, bị giáo viên liếc mắt một cái đã nhìn trúng, kéo đến tổ tiết mục.
“Không phải mọi người thiếu một đứa sinh viên sao!” Thầy giáo lớp Thể dục chất đẩy An Nhu cho tổ diễn tập chương trình: “Đứa trẻ này vừa khéo!”
"Tôi xem xem, trông cũng sáng sủa!" Giáo viên phụ trách tổ diễn tập ước lượng chiều cao của An Nhu một chút, hài lòng gật đầu: “Vừa đúng một mét bảy."
“Tiết mục của chúng ta là múa quạt theo phong cách Trung Quốc, vừa cứng rắn vừa mềm mại kết hợp. Tổng cộng có ba mươi hai người tham gia biểu diễn. Biểu diễn tốt sẽ nhận được một giải thưởng cấp trường hoàn toàn không có vấn đề gì. Giấy khen có thể cộng thêm điểm tích lũy cho em...” Giáo viên phụ trách dẫn An Nhu vào phòng tập luyện.
An Nhu nhìn thấy một đám nữ sinh cao gần bằng mình trong phòng luyện tập, rơi vào trầm tư.
“Xin lỗi em nha, nữ sinh của học viên chúng ta ít quá, mượn hai người của học viện múa rồi mà cũng chưa đủ.” Giáo viên phụ trách thở dài: “Nhưng mà em không cần lo lắng, đến lúc đó sẽ mặc trang phụ diễn xuất, tương tự như Hán phục, trên đỏ dưới trắng, nam sinh cũng có thể mặc, lại trang điểm cho em một chút, không ai nhận ra em đâu!"
“Em chưa từng học múa.” An Nhu lặng lẽ lùi một bước về phía sau.
“Không cần có nền tảng nhảy múa đâu!” Giáo viên phụ trách vỗ ngực bảo đảm: “Chỉ cần em tham gia, thầy bảo đảm em sẽ nhận được điểm tích lũy. Cái này mới có lợi đối với việc lấy học bổng sau này!”
“Nhưng mà...” An Nhu nhìn thấy các nữ sinh cười trộm, mặt hơi đỏ.
“Em thử trước xem sao, không được thì thầy sẽ tìm người khác.” Giáo viên phụ trách rất dễ tính, dẫn An Nhu gia nhập vào trong đội ngũ luyện tập. An Nhu nhìn thấy những nữ sinh mang theo ý cười khắp nơi, mang tai không nhịn được đỏ lên.
Luyện tập cả một buổi chiều, giáo viên dạy múa xếp An Nhu lên hàng đầu tiên. Hàng đầu tiên có nghĩa là lộ mặt sẽ càng nhiều hơn, An Nhu đang đấu tranh ở ranh giới bỏ cuộc.
Không ngờ, không hiểu sao Tề Trừng lại biết tin, dẫn theo mấy bạn học cùng lớp, huy động nhân lực mang theo ba mươi mấy ly trà sữa, cho cậu và tất cả các nữ sinh mỗi người một ly.
“Người anh em, nữ sinh của cả học viện đều ở đây cả đấy.” Tề Trừng nghiêm túc đưa trà sữa cho An Nhu, hạ giọng: “Hạnh phúc của các anh em, tất cả dựa vào cậu."
An Nhu nhìn thấy nhóm nữ sinh niềm nở nhận trà sữa cùng vẻ mặt hạnh phúc tươi cười của đám bạn cùng lớp, không khỏi rơi vào trầm tư.
Hóa ra còn có thể như vậy à.
Trên danh sách biểu diễn chương trình chính thức có điền tên An Nhu, trên nguyên tắc hy sinh thân mình để mang lại hạnh phúc cho đám cẩu độc thân trong lớp. An Nhu cắn răng tiếp tục tập luyện, thời gian cuối tuần đều bị bóc lột rất nhiều, ngay cả chuyện mua điện thoại cũng không kịp quan tâm đến.
Có lẽ là tập luyện hơi mệt, buổi tối An Nhu đi ngủ cũng không ổn định, luôn cảm thấy mình như ngủ trên nền gạch. Ngày hôm sau vừa thức dậy, An Nhu rõ ràng cảm thấy, hình như mình đang gối đầu lên viên gạch thật.
An Nhu buồn bực lấy gối đầu ra, nhìn thấy hộp điện thoại nằm trước mắt, rơi vào im lặng.
Trong hộp điện thoại là một chiếc điện thoại thông minh mới, bên cạnh còn có một cái hộp, bên trong tặng kèm đồ sạc pin. Hai cái hộp ước chừng lớn gần bằng cái gối đầu. Khi An Nhu mở hộp ra, phát hiện phía dưới còn có hai tờ một trăm mới tinh.
An Nhu đặt điện thoại và đồ sạc pin lên bàn ăn. Mặt mày ông chú thờ ơ, có vẻ việc này không giống như chuyện mà ông chú làm.
Người đổi vỏ gối...
An Nhu nhìn về phía thím Dương.
“Không phải con... gối lên ngủ một đêm đấy chứ?” Thím Dương có hơi chột dạ.
Là lòng tốt của bề trên, trong lòng An Nhu lập tức biết ơn: “Cám ơn thím Dương ạ!”
“Cậu An, cậu đừng cảm ơn thím.” Thím Dương có chút xấu hổ xua tay: “Cậu và cậu chủ tân hôn, thím cũng chưa tặng quà mừng gì. Đây là một chút tấm lòng của thím, cậu không ghét bỏ là được rồi.”
Thím Dương đi theo phu nhân đầu đã nhiều năm, lại chăm sóc Mạc Thịnh Hoan nhiều năm như vậy, đã sớm coi bọn họ như người nhà. Mình... có phải cũng được coi như người nhà mà chăm sóc không?
Trong lòng An Nhu hơi ấm áp, sau khi ăn cơm xong không nhịn được lấy ra hai tờ một trăm mới tinh kia: "Thím Dương, vậy hai trăm này có ngụ ý gì sao?"
Thím Dương khó hiểu nhìn thấy hai tờ một trăm đó, lắc đầu: “Đây quả thật không phải thím để vào.”
Ai lại cho mình hai trăm chứ? Chẳng lẽ là người bán điện thoại không cẩn thận nhét vào sao?
An Nhu còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, thì thím Dương đã cầm lấy hai tờ một trăm đó, sau khi nhìn kỹ lưỡng, bừng tỉnh hiểu ra.
“Cậu cứ cầm đi, đây là cậu chủ cho cậu đó.” Thím Dương chỉ số seri trên tờ tiền: “Số seri của hai tờ tiền này sát nhau, thời gian phát hành cũng rất sớm. Nếu như thím không đoán sai, thì đây là tiền mặt cậu chủ đã giữ lại trước kia."
“Thay vợ mình...” An Nhu thoáng sửng sốt một lát, sau đấy lập tức phản ứng lại, gương mặt lập tức đỏ lên.
“Vậy tại sao lại cho con hai trăm, để nộp học phí sao?" Vẻ mặt An Nhu mờ mịt.
"Xem con nói kìa.” Thím Dương không nhịn được cười vui vẻ: “Cậu chủ Thịnh Hoan cũng không đi học. Cậu chủ đang thay vợ mình nộp tiền học đấy.”