Con Đường Ngược Tra Của Ảnh Hậu

Chương 61: Kiều Kiều bạo lực (canh hai)

Thôi Kiều có bằng lái xe, nhưng người đại diện và trợ lý của cô sợ nhất chính là cô lái xe.

Bởi vì Thôi Kiều thuộc loại người vừa chạm tay lái liền không khắc chế được tâm hồn muốn đua xe.

Mà thế giới này, ngoại trừ lần trước bị bắt cóc cô có lái xe một lần ra thì đều chưa từng đυ.ng vào xe.

Thôi Kiều lại một lần nữa kích động, hoàn toàn không còn giác ngộ của người làm mẹ, trực tiếp lao ra ngoài.

Mũi tên màu đỏ rất nhanh liền bắt đầu to lên.

Thôi Kiều ở chung với hệ thống lâu như vậy, đại khái cũng có kinh nghiệm nhất định.

Khi to đến một mức độ nhất định, Thôi Kiều dừng xe, nhìn ra ngoài.

Nơi này là nơi nào vậy?

Thật kỳ lạ. Sao lại dẫn cô tới khu rừng bên này.

Trong rừng có cái gì sao?

Thôi Kiều hỏi hệ thống. Tuy nhiên, không có câu trả lời.

Mà mũi tên đỏ vẫn chỉ về phía rừng rậm như trước.

Bên cạnh Thôi Kiều không có gì cả, ngoại trừ một chiếc xe, đúng rồi, bên trong xe còn có một cái bánh mì, cùng mấy chai sữa trẻ em nữa.

Thôi Kiều xuống xe, lấy một viên thuốc tăng lực ra, nắm trong tay, sau đó rón rén giẫm lên mũi tên màu đỏ.

Cô thực ra rất tin tưởng hệ thống, dù sao đúng alf từ đầu đến cuối chưa từng lừa cô, hơn nữa đại đa số yêu cầu của cô đều hoàn thành, cũng không can thiệp vào cuộc sống của cô.

Đi đại khái hơn nửa giờ, Thôi Kiều cuối cùng cũng nghe được một thanh âm.

"Trong vòng một giờ, tôi muốn nhìn thấy một chiếc trực thăng, dừng lại trên bãi cỏ lớn bên ngoài đường Khoa Tiến, trên trực thăng chuẩn bị hai triệu tiền mặt, không cần số liền nhau. Cậu tự mình lái trực thăng đến." Một giọng nam nói.

Thôi Kiều chớp chớp mắt, điều chỉnh vị trí của mình một chút, sau đó liền nhìn thấy người đàn ông nói chuyện, mặc quần áo bệnh nhân.

Bên cạnh còn có ba người đàn ông trung niên, trong tay đều cầm súng, nhưng đều mặc quần áo bình thường.

Trên đỉnh đầu đều có chữ đen.

Thôi Kiều thích nhất cái này của hệ thống, mang theo giới thiệu nhân vật.

Người đàn ông đang nói chuyện trên đầu ghi là [Vượt ngục: Ông chủ cũ của Hắc Mai]

Ồ, hóa ra đây là ông chủ cũ của Hắc Mai! Cô nhớ là không phải bị kết án tử hình sao? Hiện tại vậy mà lại trốn thoát được.

Nhìn ông ta mặc quần áo bệnh nhân, vừa nhìn đã biết không phải là bạn nam không có chuyện xưa.

Thôi Kiều vô tình chọc giận nhóm phần tử phá hoại xã hội hài hòa xã hội chủ nghĩa. Cô còn suy nghĩ miên man, không biết mình còn có thể gặp được ông chủ cũ mà mình vô tình chọc giận kia không.

Không nghĩ tới đối phương có tâm như vậy, trốn ngục ra ngoài cũng muốn cho cô nhìn thấy.

Ánh mắt Thôi Kiều giờ phút này đặt trên mặt đất, trên người người bị trói.

Lâu lắm rồi không gặp, mẹ ruột kem ly.

Duyên phận thật sự là tuyệt vời không thể tả.

"Nhất định phải tự mình tới đây."

Lúc này, Thôi Kiều nghe được ông chủ tiền nhiệm kia nói: "Nếu cậu không đến, đến lúc đó, tôi có thể trả lại cho cậu một người vợ hoàn chỉnh hay không cũng không chắc."

Thôi Kiều hiểu được, tay sai của đối phương bắt cóc Diệp Quyên, sau đó ông chủ tiền nhiệm thông qua phương thức nào đó trốn thoát, sau khi đến bên này, liền gọi điện thoại cho chồng Diệp Quyên, yêu cầu chuẩn bị một chiếc trực thăng và tiền mặt, còn phải tự mình đưa tới.

Chính là câu nói vừa rồi, nhưng đối phương không muốn tự mình đưa đến, cảm thấy nguy hiểm quá lớn.

Thôi Kiều cảm thấy Diệp Quyên hiện tại khẳng định đã tan nát cõi lòng.

Điểm ngược tâm của Diệp Quyên ở dưới tình huống cô cố ý vô tình tích góp, cũng chỉ có 58.

Vừa rồi nghe được câu nói kia, lập tức tăng lên sáu mươi chín.

Bởi vậy có thể thấy, bà ta quan tâm đến người chồng này đến mức nào.

Thôi Kiều cũng không có lập tức ra tay, bởi vì cô phát hiện ra một vấn đề.

Đối phương tổng cộng có bốn người, toàn bộ đều có súng.

Đúng lúc này, ông chủ tiền nhiệm kia cúp điện thoại, trêu chọc nhéo nhéo mặt Diệp Quyên: "Bộ dạng không tệ, đáng tiếc chồng cô hình như không quan tâm đến cô cho lắm."

Thôi Kiều bảo hệ thống tính toán một chút, có phương thức nào có thể bất động thanh sắc di chuyển về phía sau.

Hệ thống đưa ra một tuyến đường khác. Thậm chí đánh dấu bao lâu mới đi đến nơi trên mỗi con đường.

Thời gian ngắn nhất là di chuyển qua thân cây và tranh thủ khi những người đó nhìn xung quanh.

Thôi Kiều bước chân nhẹ nhàng dựa theo hệ thống đánh dấu mà đi.

Lúc này, Thôi Kiều nghe được ông chủ kia nói: "Mấy cậu đi một chuyến. Bị nhốt một năm rưỡi, tôi sắp bị nghẹn chết rồi."

Ba người đàn ông kia cũng là trung thành với ông chủ này, cầm tiền đi sang một bên khác.

Thôi Kiều lúc này đã đi tới phía sau một gốc đại thụ cách bọn họ gần nhất trốn đi.

Băng dính trên miệng Diệp Quyên đã bị xé ra, vừa khóc vừa cầu xin tha thứ: "Đừng đối xử với tôi như vậy, đừng đối xử với tôi như vậy, chồng tôi đã đồng ý với ông rồi... Cho ông trực thăng và tiền..."

Ông chủ tiền nhiệm đặt súng sang một bên, trong nháy mắt đó, Thôi Kiều nuốt thuốc tăng lực, cảm giác được lực lượng trong nháy mắt tăng vọt, di chuyển rất nhanh, một tay che miệng ông chủ tiền nhiệm, một tay cầm lấy súng.

Thôi Kiều nhìn một chút, là súng giảm thanh. Khá tiên tiến.

Năng lực của thuốc tăng lực, làm cho ông chủ tiền nhiệm, hoàn toàn không cách nào thoát khỏi hạn chế của Thôi Kiều.

Không chỉ có thế, Thôi Kiều buông súng xuống, sau đó dùng băng dính bên cạnh bịt miệng ông ta lại.

Lại dùng dây thừng trói người lại.

Lúc này Thôi Kiều mới cởi bỏ dây thừng của Diệp Quyên đã trợn mắt há hốc mồm: "Chị không sao chứ?"

Diệp Quyên sợ ngây người, giống như mình đang nằm mơ.

"Người anh em, không đúng, có thể phải gọi là chị gái. Chị ơi, chúng ta sẽ gặp lại nhau sau." Nói xong, trong biểu tình hoảng sợ của ông chủ tiền nhiệm, một phát súng khiến ông ta thành công cáo biệt phiền não đã bị nghẹn một năm.

Sau này không cần lo lắng về việc bị nghẹn chết nữa. Dễ dàng truyền năng lượng tích cực. Không cần cảm ơn.

Ông chủ tiền nhiệm thành công đau ngất đi.

Mặc dù là súng giảm thanh, nhưng vẫn có âm thanh của súng.

Ba người khác cũng nghe thấy.

"Ông chủ? Không sao chứ? Làm sao lại bắn súng?" Một trong số họ hỏi. Nói xong liền muốn đi tới.

Thực ra, Thôi Kiều có thể bắt chước ông chủ tiền nhiệm nói chuyện lừa gạt qua, nhưng cô không muốn bại lộ chuyện này trước mặt Diệp Quyên, bởi vì từ đầu đến cuối, cô đều không tin tưởng Diệp Quyên, cho nên chỉ có thể đỡ Diệp Quyên dậy: "Có thể đi không? Chúng ta mau chạy thôi."

Diệp Quyên lúc này, cho dù Thôi Kiều nói nhảy vách núi, bà ta đều sẽ không chút do dự nhảy.

Vì thế hai người một đường chạy như điên.

Thôi Kiều bởi vì có thuốc tăng lực, chạy đương nhiên rất nhanh, nhưng Diệp Quyên mang giày cao gót, chạy hai bước liền lật chân.

Hết lần này tới lần khác, ba người kia đã phát hiện thảm trạng của lão đại nhà mình, nhao nhao đuổi theo.

Thôi Kiều không nói hai lời, nhét điện thoại di động vào trong tay Diệp Quyên: "Không còn kịp nữa rồi. Em cõng chị, chị báo cảnh sát trước, sau đó lại ôm chặt em!" Sau đó trực tiếp cõng Diệp Quyên lên.

Nhanh chóng chạy như điên.

Diệp Quyên mở to hai mắt, không thể tin được, thân thể nhu nhược của Thôi Kiều, vậy mà có thể cõng bà ta, không chỉ như thế, còn chạy như điên trong rừng rậm.

Tay bà ta run rẩy, bấm số 110.

Thanh âm run rẩy kể lại tình huống bên này. Sau khi cúp điện thoại, ghé vào lưng Thôi Kiều, ôm chặt Thôi Kiều.

Thôi Kiều vừa chạy vừa tránh né viên đạn bắn ra phía sau.

Trên thực tế là hệ thống vẽ đường, sau đó Thôi Kiều mỗi một bước bước đều đạp lên đúng tuyến đường, cho nên mỗi một lần đều có thể chính xác né tránh đạn.

Thôi Kiều thở hổn hển an ủi: "Đừng sợ, em sẽ an toàn mang chị về."

Diệp Quyên vốn là rất khủng hoảng, nhưng sau những lời này dường như đều lắng đọng xuống, bà ta nghe tiếng đạn phía sau, thậm chí có chút cao hứng, nếu như đối phương bắn trúng Thôi Kiều, bà ta còn có thể hỗ trợ ngăn cản một chút.

Thôi Kiều cứ thế cõng Diệp Quyên chạy hơn mười phút, ba người đàn ông kia đuổi theo không rời.

Diệp Quyên nghe tiếng tim đập của Thôi Kiều, nhớ tới lần đó ở ngân hàng, Thôi Kiều cũng đứng lên như vậy, chắn trước mặt bà ta, nhưng mà, sau khi hai người chân chính tiếp xúc qua, bà ta mới phát hiện, Thôi Kiều trên thực tế là một cô gái có tính cách rất mềm mại, tính tình rất tốt, lá gan cũng nhỏ, không có lý tưởng. Một đống chuyện vớ vẩn, làm cho cuộc sống của cô lộn xộn, nhưng cô lại ngay cả dũng cảm giải quyết dứt khoát cũng không có.

Thế nhưng, chính là một cô gái như vậy, dưới tình huống chồng bà ta đều không muốn tới nơi này, lại đã cứu bà ta.

Diệp Quyên cảm giác được ba người đàn ông kia đã sắp đuổi kịp, không hiểu sao muốn khóc, có loại cảm xúc đang phát triển điên cuồng, Diệp Quyên nói: "Em buông chị xuống đi."

Bà ta là một người theo chủ nghĩa hưởng lạc, luôn luôn chọn con đường tốt cho chính mình. Không bao giờ hối tiếc. Cũng không có áy náy.

Nhưng mà, giờ khắc này, bà ta chính là hy vọng Thôi Kiều mau chạy đi. Đừng để ý đến bà ta.

Bình an.

"Em sẽ không để chị lại, ôm chặt, sắp đến đường cao tốc rồi, nơi đó có xe của em." Thôi Kiều nghiến răng nghiến lợi nói.

Thôi Kiều rất cao hứng, tuy rằng giá trị ngược tâm không nhúc nhích, nhưng độ hảo cảm đã điên cuồng lên đến 90.

Phụ nữ cảm tính hơn đàn ông, điều này cũng bình thường.

Độ hảo cảm cao như vậy, giá trị ngược tâm, thật sự không xa. Chỉ riêng như này cũng có thể ngược đãi kem ly một phen.

Thôi Kiều lại một lần nữa tăng nhanh bước chân.

"Tại sao?" Mũi Diệp Quyên chua xót, trái tim không nói nên lời.

"Đại khái..." Thôi Kiều nhẹ giọng nói: "Trên người chị có hương vị của mẹ em." Đó là hương vị của kem ly.

Trái tim Diệp Quyên đã mềm mại thành một mảnh, trong lòng bà ta thậm chí đã nghĩ kỹ, trở về sẽ lập di chúc, nếu một ngày nào đó bà ta qua đời, tất cả tài sản dưới danh nghĩa của bà ta đều do Thôi Kiều kế thừa.

Cảm giác như vậy xuất phát từ việc vừa rồi bà ta muốn Thôi Kiều tự mình chạy đi, muốn nói trong két sắt ngân hàng của mình có một khoản tiền, Thôi Kiều có thể cầm đi thay đổi tình trạng sinh hoạt hiện tại của mình, nhưng bà ta đột nhiên phản ứng lại, nếu bà ta chết ở chỗ này, những thứ kia đều là của chồng bà ta, Thôi Kiều là một người ngoài căn bản không có tư cách lấy.

Thôi Kiều cũng không biết đối phương đã suy nghĩ nhiều như vậy, trong lòng cô tính toán thời gian, nếu như cô không thể nhanh chân chạy ra ngoài, lên xe rời đi, dược hiệu của thuốc tăng lực không còn, hai người họ bị bắt là chắc chắn.

Cũng may, dưới tình huống Thôi Kiều tranh giành từng giây từng phút, rất nhanh đã đến được đường cao tốc, Thôi Kiều nhét Diệp Quyên vào trong xe, sau đó tự mình nhảy vào ghế lái, rồi lái xe.

Mà ba người đàn ông kia chỉ có thể hung hăng bắn mấy phát vào xe.

Thành thật mà nói, nếu không phải vì thời gian hạn định mà thuốc có tác dụng sẽ sớm đến. Thôi Kiều tuyệt đối sẽ quay đầu xe, trực tiếp đâm vào, dạy bọn họ làm người.

Đây là một chiếc xe đi mượn, nổ súng làm gì!! Tôi phải giải thích như thế nào đây?

Chỉ hơn mười phút, Thôi Kiều liền cảm thấy khí lực toàn thân lập tức bị rút đi, toàn thân vừa chua vừa đau.

Tay và chân đang run rẩy.

Toàn bộ lực chú ý của Diệp Quyên đều ở trên người Thôi Kiều, tự nhiên phát hiện vấn đề này.

"Em không sao chứ?" Diệp Quyên đau lòng.

Thôi Kiều dừng xe lại, run rẩy nói: "Chị lái xe đi. Em cảm thấy hơi khó chịu."

Trán cô toát mồ hôi lạnh, toàn thân đều run rẩy, làm sao có thể chỉ là có chút không thoải mái.

Diệp Quyên vội vàng tự mình lái xe, đích đến đương nhiên là bệnh viện.