Con Đường Ngược Tra Của Ảnh Hậu

Chương 60.1: Con trai ngốc nghếch (canh một)

Thôi Kiều ôm đứa nhỏ, cũng không quay đầu lại mà đi lên tầng, để Viên Dã Tắc một mình ở dưới.

Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là cùng trời cuối đất, mà là gần trong gang tấc, nhưng lại coi như không có anh.

Viên Dã Tắc đứng trước xe, cũng không đuổi theo, bắt đầu hút thuốc.

Sự khó chịu, lo lắng không thể diễn tả được lan tràn trong lòng anh ta.

Anh ta vốn tưởng rằng để Thôi Kiều yêu anh ta chỉ là vấn đề thời gian, bởi vì anh ta và Diệp Nguyên Trạch chung quy vẫn là một người. Thôi Kiều có thể yêu Diệp Nguyên Trạch, tự nhiên cũng có thể yêu anh ta.

Nhưng bây giờ mới nhận ra rằng có thể anh ta đã sai.

Người yêu Diệp Nguyên Trạch như vậy, khi đối mặt với anh ta, lại giống như lập tức biến thành một con nhím, anh ta chịu đựng tất cả đau khổ, nguyện ý tiếp nhận tất cả gai của cô, đâm vào thân thể anh ta, vẫn cố gắng ôm cô vào trong ngực. Nhưng chờ được chỉ là sự bài xích của cô.

Mỗi ngày anh ta đều lâm vào một loại mâu thuẫn, khát vọng nhìn thấy Thôi Kiều, nhưng cũng sợ nhìn thấy cô.

Trong lòng anh ta lo lắng cho thân thể Thôi Kiều, bên bệnh viện đã đưa thuốc cho anh ta.

Anh ta lấy nó xuống từ chỗ ngồi cũ và ngửi thấy mùi khói trên cơ thể của mình. Dừng một chút, ăn một viên kẹo cao su, lúc này mới đi lên.

Thôi Kiều đương nhiên để ý đến Viên Dã Tắc không lập tức đuổi theo.

Nhưng mà cô rất bội phục anh ta, anh ta chịu đựng lâu như vậy, vậy mà giá trị tình yêu vẫn còn chưa giảm xuống. Từ khi giải trừ hiểu lầm, biết cô chỉ là lừa dối anh ta, cũng không phải là thực sự không yêu anh ta, giá trị tình yêu vẫn ổn định ở 95, không tăng lên cũng không giảm xuống.

Mặc kệ Thôi Kiều làm cái gì.

Thực ra điều này cũng làm cho người ta rất đau đầu, Thôi Kiều có dự cảm, giá trị tình yêu này sẽ vẫn dừng lại ở điểm này, cho đến khi mình tìm được một cơ hội khác. Một cơ hội khác có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ Viên Dã Tắc.

Nhưng cơ hội là có thể gặp nhưng không thể cầu.

Thôi Kiều hỏi qua hệ thống, hệ thống nói cho Thôi Kiều biết, vào ngày mà giá trị tình yêu và giá trị ngược tâm của Viên Dã Tắc đầy đủ, cô sẽ trở về thế giới của mình.

Mà thế giới của cô nhiều nhất cũng là qua một tháng.

Cũng chính vì nguyên nhân này, Thôi Kiều cũng không còn nóng lòng như trước. Dù sao cho dù cô ở thế giới này trải qua bao lâu, trở về, thế giới của cô cũng chỉ qua một tháng mà thôi.

..............................

Lúc Viên Dã Tắc lên lầu, vào cửa liền nhìn thấy Soái Soái ngồi trên mặt đất, y y nha nha không biết đang nói cái gì với gấu bông.

Thôi Kiều ở trong phòng bếp, đeo tạp dề, khom lưng thái thịt.

Trong phòng khách vang lên tiếng bài hát vui vẻ: "Dưới chân cầu trước cửa, một đàn vịt bơi qua ~"

Tất cả mọi thứ đều tốt đẹp như vậy.

Mà anh ta đứng ở cửa, ngoài cửa tối tăm và bên trong cửa ấm áp, tương phản rõ ràng như thế.

Viên Dã Tắc bước bước đầu tiên, trong ánh đèn vàng nhạt, trái tim đầy vết thương của Viên Dã Tắc đang chậm rãi khép lại.

Kiểu gì cũng sẽ chấp nhận anh ta. Không phải đều nói thời gian là một liều thuốc tốt để chữa lành tất cả các vết thương sao?

Kiều Kiều kiểu gì cũng sẽ cảm nhận được sự chân thành của anh ta, hiểu rằng anh ta thực sự yêu cô.

Kiều Kiều thiện lương như vậy, sau khi biết anh ta thật lòng sẽ không đối xử với anh ta như vậy nữa.

Viên Dã Tắc nhớ tới tất cả mọi thứ của Thôi Kiều. Kiều Kiều rõ ràng có cơ hội thương tổn anh ta, nhưng mỗi lần đều không có thật sự thương tổn anh ta.

Nhớ tới sự kiện thuốc ngủ lần đó, trong lòng anh ta đột nhiên có chút ngọt ngào.

Đúng vậy, nhớ lại một chút, Kiều Kiều chưa bao giờ chân chính thương tổn anh ta, ngược lại là anh ta một mực mang đến cho cô những thương tổn.

Chính bởi vì anh ta thực sự mang đến quá nhiều thương tổn, cho nên Kiều Kiều mới có thể phòng bị như thế, phô trương thanh thế như thế, muốn đẩy anh ta ra.

Nguyên nhân của mọi chuyện đều là do anh ta.

Anh ta lúc đầu thật sự quá hỗn trướng.

Viên Dã Tắc nhớ tới mình đã từng đánh Kiều Kiều ở trong câu lạc bộ, nhớ tới đêm mình và Kiều Kiều từng có, nhớ tới các loại uy hϊếp, nhục nhã của mình đối với Kiều Kiều.

Viên Dã Tắc cắn chặt răng, Kiều Kiều đối xử với anh ta thật sự không quá đáng chút nào.

Nghĩ thông suốt điểm này, Viên Dã Tắc đi vào phòng bếp: "Có cái gì cần rửa không? Để anh giúp em."

Thôi Kiều: "..." Không biết vì sao, trực giác nói cho cô biết, người này, đại khái lại điên rồi.

Tục ngữ nói rất hay, một người thường chỉ cần đánh một gậy cho một viên đường, vừa đau vừa ngọt, làm cho người ta muốn dừng lại cũng không được.

Tuy nhiên, Viên Dã Tắc lại rất lợi hại. Năng lực điều tiết tâm lý rất mạnh, anh ta vẫn luôn bị đánh bằng dùi cui mà còn chưa hề được cho đường.

Nhưng người này có thể dựa vào đường thời Diệp Nguyên Trạch, một đường chống chọi.

Tuy rằng đường thời Diệp Nguyên Trạch rất mạnh, đủ để làm cho người này si mê không thôi, nhưng mình vẫn phải nắm chắc một chút tiêu chuẩn.

Vì thế, Viên Dã Tắc rửa lại những thứ mà thực tế Thôi Kiều đã rửa sách.

Luống cuống tay chân giúp Thôi Kiều cắt gừng và củ cải.

Soái Soái vẫn cần ăn cháo.

Ngồi trên ghế trẻ em, Viên Dã Tắc có loại cảm giác, bọn họ hiện tại chính là một nhà ba người, cảm giác như vậy làm cho trái tim vẫn luôn bị thương của anh ta, lại bắt đầu mạnh lên.

Trên bàn cơm, trên cơ bản đều là tiếng Soái Soái "y y nha nha".

Đứa trẻ được di truyền từ ai? Ông ngoại mặt đơ của nhóc có thể giữ im lặng không nói chuyện nguyên một ngày.

Chính mình cũng không phải nói quá nhiều. Thôi Kiều phân tích ở trong lòng.

Sau khi ăn cơm xong, Thôi Kiều ôm Soái Soái từ trên ghế trẻ em xuống, đặt trên thảm.

Lúc quay đầu lại liền nhìn thấy Viên Dã Tắc, buộc tạp dề của cô, bắt đầu thu dọn bát đũa, chuẩn bị đi rửa bát.

Thôi Kiều: "..." Ừ, nể tình chủ động rửa chén, sau này xuống tay nhẹ một chút.

Sau đó liền nghe thấy trong phòng bếp truyền đến âm thanh vỡ vụn thanh thúy.

Thôi Kiều: "..." Vì sao người này đến rửa bát cũng có thể làm vỡ bát vậy?

Thôi Kiều nhịn không được nhớ tới lần đầu tiên, Diệp Nguyên Trạch rửa bát, lúc ấy cô đến kỳ sinh lý, không muốn đi rửa bát, cho nên sau khi ăn cơm xong liền ôm bụng, đáng thương nói: "Đau bụng, không muốn rửa bát..."

Diệp Nguyên Trạch hưng trí bừng bừng nói: "Để mình rửa là được rồi."

Ngay sau đó, Thôi Kiều liền cười đến đau bụng.

Sao lại có người phế như vậy chứ? Chưa từng ăn thịt lợn cũng nên thấy lợn chạy chứ? Chưa từng rửa chén cũng nên thấy người khác rửa chén chứ?

Diệp Nguyên Trạch rửa xong, còn bảo cô đi kiểm tra, sau đó Thôi Kiều liền phát hiện, người này chỉ rửa bên trong không có rửa bên ngoài bát.

Bên trong bát đĩa ngược lại rất sạch sẽ, nhưng bởi vì không có dùng dầu rửa sạch, bên ngoài còn có một tầng dầu, dưới tình huống như vậy, đối phương vậy mà còn dùng biểu tình cầu khen nhìn cô.

Bây giờ thì biết sử dụng dầu rửa bát, nhưng bởi vì dầu rửa bát quá trơn, đặc biệt biết đập vỡ bát.

Viên Dã Tắc nhặt lên mảnh vỡ lên, ngẩng đầu liền nhìn thấy Thôi Kiều đứng ở cửa, xấu hổ nói: "Qua hai ngày nữa anh sẽ đi mua thêm mấy cái bát về. Vỡ bát bình an, vỡ bát bình an..."

"Để tôi tự rửa đi." Thôi Kiều rất tự nhiên đi vào, trên mặt cũng không có bao nhiêu biểu tình, nhìn không ra cô cao hứng hay mất hứng.

Viên Dã Tắc lắc đầu: "Chờ anh một chút, anh sắp rửa sạch rồi."

Viên Dã Tắc biết Thôi Kiều thực ra đặc biệt ghét rửa chén, cho nên không muốn để cho cô làm chuyện cô không thích.

Thôi Kiều thấy Viên Dã Tắc kiên trì, cũng không nói tiếp nữa.

Viên Dã Tắc rửa chén, đột nhiên nói: "Sau này để anh rửa bát đi."

Thôi Kiều không trả lời, mà xoay người ra khỏi phòng bếp.

Viên Dã Tắc cũng không phải nói để chờ một đáp án, anh ta chỉ là muốn biểu đạt ý đồ của mình, anh ta cũng không phải bao nuôi cô, anh ta muốn cùng cô sống giống như vợ chồng bình thường.

Chờ Viên Dã Tắc rửa bát đi ra liền thấy Thôi Kiều ôm Soái Soái, cùng nhau xem phim hoạt hình.

Trên TV có một con thỏ nắm chặt nắm đấm: "Thỏ tốt tuyệt đối không bỏ cuộc!"

Viên Dã Tắc nhìn một màn ấm áp này, trong lòng thầm nghĩ, anh ta tuyệt đối sẽ không buông tha.

Đã đi tới bước này, phía sau cũng chỉ có thể từng bước từng bước đi tiếp, cho dù là đạp gai, anh ta cũng phải đi đến bên người mình yêu.

Đời này anh ta hối hận rất nhiều chuyện, nhưng chuyện hối hận nhất lại chỉ có một chuyện, từ đầu đến cuối cũng chỉ có một chuyện, tại thời điểm Thôi Kiều cần giúp đỡ nhất, tứ cố vô thân nhất, anh ta lại làm người đứng xem, không tiến lên che mưa che nắng cho cô.

Thôi Kiều không biết Viên Dã Tắc rốt cuộc đang tự bổ não cái gì, nhưng luôn cảm thấy ánh mắt anh ta nhìn qua vô cùng quỷ dị.

Bởi vì Thôi Kiều bài xích, Viên Dã Tắc cũng không trực tiếp ngồi ở bên cạnh cô, vẫn là lùi lại mà cầu việc khác, đặt thêm ở một cái ghế sa lon khác gần đó.

Xem phim hoạt hình với hai người. Trên thực tế là Thôi Kiều và Soái Soái đang xem phim hoạt hình, còn Viên Dã Tắc thì đang xem hai người bọn họ.

Viên Dã Tắc chú ý tới Soái Soái rất thích con thỏ nhỏ tên là "Benjamin", mỗi lần con thỏ kia đi ra, Soái Soái liền rất cao hứng, bàn tay nhỏ chỉ vào TV, y y nha nha nói không ngừng.

Trong lòng suy tư, cửa hàng đồ chơi gần nhất có bán đồ chơi của con thỏ này hay không.

Vào ngày thứ ba, Soái Soái liền có một con thỏ đồ chơi Benjamin.

Con thỏ lớn ngang với Soái Soái.

Viên Dã Tắc không tìm được Benjamin ở trong nước, nên bảo người ta mang về từ nước ngoài (các bạn có thể tra Benjamin Bunny toy để biết hình ảnh chi tiết).

Quả nhiên, khi anh ta ôm con thỏ này vào cửa. Soái Soái lần đầu tiên biểu hiện ra sự hoan nghênh đối với người cha ruột như anh ta, điên cuồng chạy tới.

Thôi Kiều lúc ấy đang tưới hoa ở ban công, nghe được thanh âm liền đi tới.

Sau đó liền nhìn thấy Soái Soái ôm con thỏ cao ngang với nhóc, một mực kéo mũ người ta.

Nhưng mà mũ đã may chặt, cái kia không lấy được, Soái Soái thiếu chút nữa gấp đến khóc.

Nhìn thấy cảnh tượng này, cô còn có cái gì không hiểu chứ, cô cũng vẫn cho rằng Soái Soái thực sự thích con thỏ Benjamin này, xem nửa ngày, thì ra mỗi lần Soái Soái cao hứng như vậy đều là bởi vì thích mũ của Benjamin.

Thật là bảnh choẹ.

Thôi Kiều nhìn chiếc mũ lông tơ màu xanh biếc kia, con à, khi còn lớn dần lên, con sẽ không thích cái nón này nữa đâu.

Soái Soái làm thế nào cũng không lấy được, tức giận vô cùng, trong miệng đã có bốn cái răng, hai cái phía trên hai cái phía dưới. Mở miệng ra cắn mũi Benjamin.

Thôi Kiều: "..." Xong rồi, tôi bắt đầu cảm thấy nhóc này đúng là con ruột của Viên Dã Tắc. Nhìn tư thế cường thủ hào đoạt này đi.

Làm mẹ ruột, Thôi Kiều ôm Soái Soái lên: "Không thể cướp đồ của những bạn nhỏ, biết không? Soái Soái?"

Soái Soái đặc biệt ủy khuất, nhăn mặt.