Tâm tình Thôi Kiều rất không tốt. Thật đấy.
Bởi vì thân thể không tốt lắm, cộng với kỹ năng sủng con gái theo bản năng ngấm vào trong xương cốt của cô, cho nên căn phòng không lớn bị cô làm cho vô cùng... vô cùng... Không thể diễn tả được.
Vấn đề chuột rút chân, sau lần đầu tiên cô bị chuột rút, cô đã trải thảm thật dày trong nhà, góc bàn, góc bàn trà đều được bọc kín, cam đoan mình tuyệt đối sẽ không bị thương.
Trên ban công trồng lan treo được chăm sóc rất tốt, trên bàn làm việc cắm những cây trúc phú quý xanh mướt.
Đây có phải là một ngôi nhà mà một người mẹ đơn thân nghèo và tội nghiệp nên có không?
Thôi Kiều rất muốn ném người ra ngoài. Cô cũng không muốn phá hủy căn phòng của mình.
Cuối cùng vẫn là bỏ qua, dù sao thiết lập nhân vật không thể sụp đổ, những vấn đề này...
Diệp Nguyên Trạch tỉnh lại liền phát hiện mình đang quấn chăn, ngủ trên mặt đất.
"Kiều Kiều?" Giọng Diệp Nguyên Trạch khàn khàn đến mức không thể nghe.
Thôi Kiều đi ra từ trong phòng bếp, trên mặt không có bao nhiêu biểu cảm, hốc mắt hồng hồng, nhìn ra được vừa mới khóc qua, một tay đỡ bụng một tay bưng một chén canh, chậm rãi đi ra: "Cậu tỉnh rồi sao?"
Diệp Nguyên Trạch muốn nói cái gì, lại bị Thôi Kiều cắt ngang: "Đừng nói gì. Uống canh đi."
Tóc Thôi Kiều tùy ý buộc lên, lộ ra cổ trắng nõn như ngọc, trên người mặc váy dành cho phụ nữ mang thai màu lam nhạt, tản ra khí tức dịu dàng.
Diệp Nguyên Trạch bắt lấy tay Thôi Kiều: "Kiều Kiều... Kiều Kiều... Kiều Kiều..."
Đây là gọi hồn sao? Hay là điều quan trọng phải nói ba lần?
"Nếu không có việc gì thì cứ đi đi." Lúc Thôi Kiều đứng lên, giống như chân lại bị chuột rút một chút, sau đó lập tức ngồi trên thảm.
Diệp Nguyên Trạch bị dọa đến quá sức, đầu vốn mơ mơ màng màng đều tỉnh táo vài phần, lập tức đứng dậy: "Cậu không sao chứ?"
Thôi Kiều lắc đầu: "Không có việc gì, chỉ là chân bị chuột rút một chút, đây là chuyện thường xuyên xảy ra, thảm rất dày, không có vấn đề gì. Cậu uống canh gừng đi."
Vừa rồi anh ta nằm trên mặt đất nên không phát hiện, lúc này mới nhìn thấy toàn bộ phòng khách đều trải thảm dày.
Trong đầu Diệp Nguyên Trạch nhịn không được nghĩ đến thời điểm Thôi Kiều ở một mình, có phải cô cũng bởi vì chân bị chuột rút mà ngã trên mặt đất...
Mang thai đứa bé, bụng to, một mình cô ngã xuống, ngồi trên sàn nhà cứng ngắc lạnh lẽo...
Không ai giúp cô ấy, cho nên cô ấy mới trải thảm trên sàn nhà như vậy.
Thôi Kiều gian nan đứng lên: "Được rồi, cậu có thể đi."
Sự đau lòng trong lòng Diệp Nguyên Trạch đã tràn ngập thành lũ lụt, thốt ra: "Sau này để mình đến chăm sóc cậu có được không? Mình sẽ đối xử với đứa trẻ như con đẻ của mình."
Cha ruột coi con như con đẻ, con à, tư tưởng của cha con thật trâu bò mà.
"Không cần đâu. Tôi vẫn sống rất tốt." Thôi Kiều nhẹ giọng nói, nước mắt chảy xuống: "Vất vả lắm tôi mới quen với cuộc sống một mình, cũng không cần đến quấy rầy tôi."
Trong lòng Diệp Nguyên Trạch rất gấp gáp, đầu óc bởi vì phát sốt, vô cùng rối bời: "Kiều Kiều..."
"Quên đi, nếu cậu không đi thì cứ nằm ở nơi này đi, tôi đi mua cho cậu chút thuốc hạ sốt." Thôi Kiều lau nước mắt, chuẩn bị đổi giày đi ra ngoài.
Bên ngoài còn đang mưa, Diệp Nguyên Trạch nào dám để cô đi ra ngoài, gian nan đứng dậy: "Đừng, cậu đừng đi."
Thôi Kiều không nói lời nào, tiếp tục mang giày.
Bụng cô to, không thể trực tiếp đứng ở cửa mang giày, đặt giày sang một bên, sau đó ngồi xuống, động tác vẫn có chút gian nan.
Diệp Nguyên Trạch nhìn Thôi Kiều không nói lời nào: "Cậu đừng đi ra ngoài, để mình tự đi."
Thôi Kiều không tiếp tục kiên trì nữa, sau khi Diệp Nguyên Trạch đi ra ngoài, cô đóng cửa lại.
Đứng tại chỗ, cúi xuống, dễ dàng nhặt giày lên và đặt nó về chỗ cũ.
Trông như hai người so với người nữ phụ nữ mang thai vụng về vừa rồi.
Sau khi Diệp Nguyên Trạch đi ra ngoài mới phát hiện, quần áo trên người khô cong. Tóc cũng vậy.
Trong lòng Diệp Nguyên Trạch dâng lên một cảm xúc nói không nên lời, giống như lập tức đυ.ng vào bên trong kẹo bông, vừa ngọt vừa mềm.
Nhưng lại nhớ tới thân thể cồng kềnh của Thôi Kiều, nghĩ đến cô có thể sẽ phải gian nan ngồi xổm xuống cởϊ qυầи áo cho anh ta, sau đó đi sấy khô, sau đó lại mặc lại cho anh ta...
Trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng.
Mỗi lần xuất hiện của anh ta hình như đều mang đến đau khổ cho Kiều Kiều.
Mà Thôi Kiều đích thật là không vui, hiện tại giá trị tình yêu và giá trị ngược tâm đều quá cao, không dễ dàng biến hóa, dẫn đến, rất nhiều lúc cô cũng không biết Diệp Nguyên Trạch có rơi vào trong hố của cô hay không.
Không sao cả, dù sao sau khi mình sinh con lại có thêm một tầng bảo đảm.
Hiện tại đã bảy tháng, Diệp Nguyên Trạch tuyệt đối không dám làm ra chuyện gì tổn thương đứa nhỏ, tháng lớn như vậy, đứa nhỏ có vấn đề gì, người đầu tiên gặp nguy hiểm đến tính mạng chính là cô.
Sáng sớm hôm sau, Thôi Kiều vừa mở cửa liền nhìn thấy đồ vật đặt trước cửa.
Thôi Kiều tùy tiện lật lật, có sườn đã xử lý xong, có nấm thông, có rau xanh, còn có một ít tôm đã được xử lý tốt.
Ngoài ra phía trên còn có một tờ giấy: "Bên ngoài trời mưa, đừng đi ra ngoài."
Chữ viết tay của Diệp Nguyên Trạch.
Thôi Kiều để lại chỗ cũ, đại khái tính toán xem phải tốn bao nhiêu tiền, sau đó chuyển tiền qua Wechat cho Diệp Nguyên Trạch.
Lúc chuyển tiền, mới phát hiện tên Wechat và ảnh đại diện của Diệp Nguyên Trạch đã thay đổi.
Khi hai người ở bên nhau, Wechat của Diệp Nguyên Trạch tên là "Diệp lão sư". Bởi vì Wechat của cô có tên là là "Người thúc nộp bài tập."
A, thật là một cái tên cặp thanh thuần và không làm ra vẻ cỡ nào chứ ~
Được rồi, đây có lẽ chính là tên tình nhân giả trong truyền thuyết, đúng không?
Ảnh đại diện của Diệp Nguyên Trạch lúc đó là nét vẽ giản dị của hai người do Thôi Kiều vẽ.
Thôi Kiều đương nhiên cũng để avatar này.
Sau đó chia tay, Thôi Kiều thấy Diệp Nguyên Trạch xóa sạch tất cả bạn bè trong Wechat, hơn nữa còn đổi tên thành "?" Avatar đã được thay đổi thành giấy trắng.
Nói trắng ra một chút, cho dù là nữ chính trong phim tình cảm hạng ba cũng sẽ không tiếp tục làm những chuyện kia. Diệp Nguyên Trạch lúc đấy làm đến rất vui, dù sao lúc Thôi Kiều nhìn thấy cũng cười phun ra.
Trong lòng còn đang suy nghĩ, Diệp Nguyên Trạch có thể giống như nữ chính trong tiểu thuyết tình cảm hạng bốn hay không, từng tin nhắn của hai người cũng xóa đi, sau đó đốt mấy tấm ảnh chụp chung với thư tình... Không, hình như hai người chỉ có chụp ảnh tự sướиɠ, không rửa ra, cũng không có thư tình, cho nên chính là xóa album ảnh, sau đó lại xóa tin nhắn liền đạt thành tựu trong tình tiết thất tình của nữ chính tiểu thuyết ngôn tình hạng bốn...
Thật đáng mừng.
Mà bây giờ, tên wechat và ảnh đại diện của Diệp Nguyên Trạch đều đã đổi lại.
Từ đầu tới đuôi cô đều không có thay đổi.
Diệp lão sư: [Không cần chuyển tiền cho mình.]
Người thúc nộp bài tập: [Vô công bất thụ lộc. Sau này cũng không cần giúp tôi mua đâu.]
Diệp lão sư: [Kiều Kiều...]
Thôi Kiều: [Coi như tôi cầu xin cậu xem tôi là phụ nữ mang thai, đừng ép tôi phải chuyển nhà.]
Diệp Nguyên Trạch không nói gì, tàn thuốc lá nóng đến ngón tay anh ta, anh ta nhớ tới, mấy tháng trước, anh ta buộc Thôi Kiều phải chuyển nhà một lần, hôm đó trời mưa to... Thôi Kiều một mình xách vali...
Diệp Nguyên Trạch lập tức nhớ tới một chuyện khác, gọi điện thoại cho người ta.
"Xin chào?"
"Khách sạn mà lần đó Thôi Kiều ở, có thể bắt được người trộm vali của cô ấy không?" Viên Dã Tắc hỏi.
Người bên kia rất là khó hiểu, chuyện này đều đã qua mấy tháng, trước kia lúc báo cáo, không phải nói không cần quản sao? Sao mà đến giờ mới phản ứng lại chứ?
"Tôi có chụp được ảnh, hẳn là có thể." Lúc trước có chụp ảnh, nghĩ có lẽ ông chủ sẽ dùng, đến lúc đó nói không chừng còn có thể có thêm phần thưởng, kết quả thật không ngờ, lúc ấy nói xong, ông chủ căn bản không có bất kỳ biểu hiện gì.
Bây giờ đột nhiên mới phản ứng kịp?
"Gửi ảnh cho tôi." Diệp Nguyên Trạch nói, cúp điện thoại, sau khi nhận được ảnh chụp, gửi cho một người khác.
Diệp Nguyên Trạch nhìn vào điện thoại di động, là Thôi Kiều gửi tin nhắn tới, thật lâu không lấy lại được tinh thần.
Thôi Kiều bên kia, thấy Diệp Nguyên Trạch không nói gì nữa, dứt khoát thu dọn rồi đi ngủ.
Cô thực sự càng ngày càng trở nên buồn ngủ.
Mang thai thực sự là một trải nghiệm rất kỳ lạ, rất khó khăn, nhưng rất an lòng.
Thôi Kiều cũng nói không rõ đây là loại cảm giác gì, dù sao cũng vô cùng an lòng.
Diệp Nguyên Trạch không còn xuất hiện kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô nữa, Thôi Kiều suy đoán hẳn là đã tỉnh táo lại, nhưng mỗi buổi sáng vẫn sẽ đưa rau củ quả tươi và thịt tới.
Thôi Kiều ngoại trừ ngày đầu tiên nhận sau đó chuyển tiền cho Diệp Nguyên Trạch, sau này cũng không nhận nữa.
Cùng với việc kéo Wechat của Diệp Nguyên Trạch vào danh sách đen.
Diệp Nguyên Trạch bất đắc dĩ, nhưng cũng không làm được gì.
..........................................
Từng ngày từng ngày trôi qua, nhiệm vụ nhánh của cô về Diệp Quyên cũng không có tiến triển gì.
Thôi Kiều cũng không vội, thậm chí cũng không có đi tra tư liệu về Diệp Quyên.
Trước tiên cứ bình an sinh con, sau đó mới hoàn thành nhiệm vụ, Thôi Kiều có kế hoạch như vậy, cũng sẽ làm như vậy, về phần mẹ ruột kem ly, để cho bà ta tiếp tục đi mua kem đi.
Thực ra Thôi Kiều cũng chỉ vô cùng tức giận khi vừa mới biết chuyện, sau đó liền bình tĩnh. Cứ coi như là làm phong phú thêm sự đa dạng của cặn bã là tốt rồi.
Nhưng mà, điều mà Thôi Kiều không ngờ chính là nhanh như vậy mà cô đã gặp được Diệp Quyên.
Hôm nay, khi đi ra ngoài để mua thức ăn, đi được nửa đường, có tin nhắn gửi tới, khi đọc tin nhắn lại chỉ chú ý đến ngày. Hôm nay là của sinh nhật ông chủ mặt đơ??
Thôi Kiều vỗ vỗ trán, chuyện lớn như vậy, suýt nữa quên mất.
Trong nhà Thôi Kiều cũng không có bột mì để làm bánh ngọt, đúng lúc đi qua một cửa hàng bánh ngọt, dứt khoát mua một cái mang về là được rồi.
Lúc Thôi Kiều đi chọn một cái bánh ngọt lớn, vào lúc lật ví tiền, lại phát hiện không có tiền mặt.
"Xin chào, xin hỏi có thể thanh toán bằng Alipay không?" Thôi Kiều hỏi.
"Thật ngại quá, cửa hàng này chỉ nhân tiền mặt." Nhân viên cửa hàng cười nhẹ nhàng nói.
Thôi Kiều hỏi: "Vậy có thể giúp tôi làm trước, tôi đi ngân hàng đối diện rút tiền. Đi một lát sẽ quay lại."
"Có thể, chúng tôi chờ cô trở về." Nhân viên bán hàng rất dễ nói chuyện. Dù sao cũng không có ai nhàm chán mà lấy loại chuyện này ra chơi đùa.
Kết quả lúc ra khỏi cửa hàng, đúng lúc đυ.ng phải một người.
Đối phương vốn có chút tức giận, nhưng sau khi thấy rõ là phụ nữ mang thai, lập tức khẩn trương nói: "Cô không sao chứ? Đứa nhỏ không sao chứ?"
Thôi Kiều lắc đầu: "Tôi không sao, dọa cô sao?"
Diệp Quyên khí chất cao quý, bộ dạng cũng đẹp, nghe nói như vậy, thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Không có việc gì là tốt rồi."
Nếu như không phải bởi vì cô biết đủ tin tức, nếu như không phải trên đầu đối phương thật sự mang theo thanh giá trị công lược kia, cô thật sự không tưởng tượng ra ngườ phụ nữ ôn nhu cao quý trước mắt này lại làm ra chuyện vứt bỏ con gái ruột.
Từ mức độ dịu dàng của bà ta đối với người lạ, có thể thấy, mười mấy năm gần đây, thật sự sống rất tốt.
"Thật xin lỗi, làm cô sợ." Thôi Kiều cười vô hại mà dịu dàng: "Sau khi mang thai, thường xuyên liều lĩnh như vậy. May mắn thay, không có gì xảy ra."
Thôi Kiều thật không ngờ chính là, đối phương vậy mà lại tán gẫu với cô, quan tâm hỏi: "Chồng cô đâu? Thật nguy hiểm khi ra ngoài một mình như vậy."
"Anh ấy..." Ánh mắt Thôi Kiều tối sầm lại: "Mắc bệnh qua đời rồi." Não yêu đương cộng với thù nữ ung thư giai đoạn cuối, cấp cứu không nổi.
Diệp Quyên vội vàng nói: "Xin lỗi, xin lỗi, nhắc tới chuyện làm cô đau lòng. Bây giờ cô muốn đâu vậy? Tôi sẽ đưa cô đi một đoạn."
"Không cần đâu. Tôi đi đến ngân hàng thôi." Thôi Kiều nói.
Diệp Quyên nhìn xe cộ đi lên đường đi tới lui: "Cô chờ tôi một chút, tôi chọn một cái bánh ngọt, sau đó đi cùng cô qua đó."
Nói xong liền đi chọn bánh ngọt.
Thôi Kiều ở bên cạnh nhìn người phụ nữ dịu dàng này, không biết vì cái gì, cô lại hiểu được nguyên nhân những hành động này của người phụ nữ.
Lúc cô vừa nói đến chuyện chồng qua đời, trong mắt Diệp Quyên hiện ra cũng không phải là lòng thương hại hay là sự áy náy với cô, mà là một loại cảm giác ưu việt.
Thôi Kiều suy đoán, loại cảm giác ưu việt này xuất phát từ việc chồng bà ta có tiền còn yêu thương bà ta sao? Không giống như cô, không có chồng, bụng to, nhìn qua vẫn còn khá nghèo?
Diệp Quyên chọn một cái đắt nhất, sau đó trả tiền, lại đây giả oán giận với Thôi Kiều: "Hôm nay sinh nhật chồng tôi, lớn tuổi như vậy, còn quấn lấy tôi muốn có kinh hỉ."
"Trong nhà cô cũng có người sinh nhật sao?" Diệp Quyên nói.
"Không có. Trong nhà chỉ có tôi và con thôi." Thôi Kiều nhẹ giọng nói.
Diệp Quyên nói: "Xin lỗi, tôi lại nói đến chuyện đau lòng của cô."
"Cũng không sao. Từ nhỏ đã như vậy rồi." Thôi Kiều cười nói: "Tôi là cô nhi, nếu như những chuyện này coi như là chuyện đau lòng, vậy có thể mỗi ngày tôi đều phải rơi nước mắt mất."
Giọng điệu Diệp Quyên ôn nhu, sờ sờ đầu Thôi Kiều: "Người nhà cô làm sao nỡ làm vậy?"
"Không không không không, mẹ tôi cũng không vứt bỏ tôi, là tôi ngu xuẩn." Thôi Kiều thở dài một hơi: "Khi còn bé, không hiểu chuyện, đi theo người khác, cho nên mới bị ném đến cô nhi viện."
Diệp Quyên không tin, chỉ là đi lạc bị đưa đến cô nhi viện mà thôi, làm sao có thể không tìm về được, thế nhưng vẫn gật đầu: "Cũng đúng, không ai nỡ bỏ lại cô con gái dễ nhìn lại ngoan ngoãn như vậy."
Thôi Kiều: "......" Mẹ ruột kem ly, thật sự, gặp qua nhiều người như vậy, chỉ phục có mình bà, Diệp Nguyên Trạch dưới sự phụ trợ của bà, chính là thành một người tốt rồi!
Hoàn toàn không có áy náy, hoàn toàn không có một chút liên tưởng đến con gái của mình, khó trách kiếp trước có thể không hề thương xót mà ra tay như vậy.
Thôi Kiều tự nhủ, sau này cho dù là người phụ nữ này làm chuyện gì, nhất định không cần nương tay, nương tay chính là có lỗi với Thôi Kiều nhuyễn muội kiếp trước.
Một đường đi qua, đại đa số đều là Diệp Quyên nói chuyện, đơn giản là bà ta oán giận chồng mình.
"Đều đã ở bên nhau mười mấy năm, còn đặc biệt giày vò như vậy."
Loại này dùng giọng điệu oán giận để nói ra sự hơn hẳn.
Thôi Kiều: "..." Họa phong kiểu này, cô từ chối nhận là mẹ ruột của Thôi Kiều nhuyễn muội nhà cô.
Cuối cùng cũng đến ngân hàng. Thôi Kiều thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Xem như là lỗ tai không phải chịu độc nữa.
Không có nhiều người trong ngân hàng tại vào lúc này, bởi vì gần đến giờ ăn trưa, cũng không có nhiều nhân viên.
Diệp Quyên hào phóng quẹt thẻ vàng của mình, giúp Thôi Kiều lấy số, bởi vì là thẻ vàng, số tiếp theo chính là của Thôi Kiều.
Thôi Kiều chỉ đúng lúc cúi đầu nhìn điện thoại di động, đột nhiên một tiếng súng vang lên, Thôi Kiều bị dọa đến mức làm rơi cả điện thoại.
Thôi Kiều ngẩng đầu, liền nhìn thấy ba người đàn ông mặt đeo vớ gợi cảm giơ súng, quát: "Mọi người ngồi xổm xuống!!"
Thôi Kiều bất động thanh sắc chắn trước mặt Diệp Quyên, nhẹ giọng nói: "Ngồi xổm xuống, bọn họ hẳn là chỉ là cướp tiền, sẽ không có việc gì đâu."
Diệp Quyên sửng sốt một chút, sau đó ngồi xổm xuống.
Tâm tình Thôi Kiều cũng không tốt đẹp một chút nào, cô cảm thấy rất thất vọng đối với cái thế giới này, tất cả mọi người đều không dựa theo kịch bản mà làm, ai nấy đều muốn làm nhân vật chính, muốn làm ra một tin tức lớn!
Vì thế tất cả mọi người ôm đầu ngồi xổm xuống, chỉ một mình Thôi Kiều đứng tại chỗ. Không phải là cô muốn làm điều đặc biệt, mà vì cô bị chuột rút chân.
Một trong những người đàn ông đeo vớ gợi cảm nói với người kia: "Ông chủ, cô ta không ngồi xổm!"
"Có phải mày bị ngốc hay không vậy, cái bụng to cô ta to như vậy, sao mà ngồi xổm được?" Nói xong liền nói với Thôi Kiều: "Cô ngồi xuống!"
Vì thế Thôi Kiều nhận được đãi ngộ đặc biệt mà ngồi xuống, lúc này, một tên cướp khác đã khống chế nhân viên ngân hàng bỏ tiền vào trong bao tải.
Là một người phụ nữ mang thai bảy tháng, chỉ muốn tổ chức sinh nhật cho người cha già (không già) của thế giới khác, rất yêu quý sinh mệnh mà lặng lẽ đứng xem.
Lá gan của Diệp Quyên rất nhỏ, thế mà bị dọa tới mức phát run, Thôi Kiều vươn tay cầm tay Diệp Quyên ở bên cạnh.
Diệp Quyên hẳn cũng chỉ mới ba mươi mấy tuổi, tay được bảo dưỡng rất tốt.
Đúng lúc này, Thôi Kiều nhìn thấy có một nhân viên bảo vệ đặc biệt chuyên nghiệp, chuẩn bị đánh lén một tên cướp cầm súng khống chế cục diện trong ba người.
Nhưng mà, chính là không khéo như vậy, một tên cướp khác đúng lúc xếp xong tiền, xoay người: "Ông chủ, phía sau anh!"
Tên cướp cầm súng xoay người một cái, một quyền liền chấm dứt cú đánh lén.
Lúc này, cảnh sát bên ngoài cũng đã tới.
Ba tên cướp thật không ngờ lại đến nhanh như vậy, người đàn ông mang theo túi tiền hỏi: "Ông chủ, phải làm sao bây giờ?"
Ông chủ nhìn đám người ngồi xổm một bên, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Diệp Quyên.
............................................................
Bên kia, người vẫn đi theo Thôi Kiều, nghĩ Thôi Kiều đến ngân hàng lấy tiền, anh ta có lẽ có thể đi ăn cơm trưa, ở ngân hàng khẳng định cũng sẽ không có chuyện gì.
Sau khi ăn trưa trở lại, nhìn thấy rằng ngân hàng đã bị bao vây.
Người bên cạnh nói: "Nghe nói trong tay bọn cướp có súng! Hình như là, còn có một phụ nữ mang thai ở bên trong, tạo nghiệt mà!"
Thiếu chút nữa ngất đi, không có cách nào, loại chuyện này nhất định là không giấu được, chỉ có thể nhanh chóng gọi điện thoại cho Viên Dã Tắc.
Lúc này, Viên Dã Tắc đang ở đồn cảnh sát, lấy lại vali mà Thôi Kiều đã bị trộm lúc trước.
Sau khi nhận điện thoại liền nghe bên kia nói: "Có cướp cướp ngân hàng! Cô Thôi ở bên trong..."
Sau đó Viên Dã Tắc liền nghe thấy một tiếng súng ở phía bên kia. Tim Viên Dã Tắc đập thình thịch, trực tiếp ném vali, chạy về phía xe của mình, dùng tốc độ cao rời đi.