Thôi Kiều nói không nhìn Diệp Nguyên Trạch, liền không nhìn, chính là có cốt khí như vậy.
Nhưng điều làm Thôi Kiều tương đối bất ngờ chính là, có bạn học nữ quen biết cũng đến mua quần áo, nhưng không có ai châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô, đều vô cùng quan tâm.
Nhưng mà lại không cảm thấy ngoài ý muốn, một mặt cô chưa từng đắc tội với ai ở trường, hơn nữa hiện tại cô nhìn qua giống như sắp chết, đại đa số con gái đều dễ dàng bị kích phát sự đồng tình.
Thôi Kiều thở dài một hơi trong lòng, quả nhiên, trong phim truyền hình khi hai người phụ nữ đánh nhau, một người phụ nã nghèo túng, người kia bỏ đá xuống giếng, loại cảnh tượng này ở ngoài đời vẫn còn tương đối ít.
Chín giờ tối, những người khác vẫn bày hàng như trước, Thôi Kiều đã bắt đầu thu dọn, muốn đi về.
Cô buồn ngủ. Trở về ngủ sớm một chút.
Lúc khom lưng, bởi vì thắt lưng dán miếng dán giữ nhiệt cho bảo bối, cho nên có chút cứng ngắc, dừng một chút.
Thôi Kiều cũng không nghĩ tới, chính là động tác này, làm cho người nào đó ở cách đó không xa, trong lòng một trận tê dại, gần như khắc chế không được việc muốn đi ra giúp cô.
Thôi Kiều thu dọn đồ đạc xong, lúc đi ngang qua cửa hàng mẹ và bé, nhìn thấy đồ dùng trẻ con bên ngoài, ngơ ngác nhìn một hồi lâu.
Diệp Nguyên Trạch đứng cách đó không xa cũng ngừng lại, nhìn bộ dáng ngẩn người của Thôi Kiều, trong lòng đau đớn, đồng thời cũng đang suy nghĩ, lúc này Thôi Kiều đang suy nghĩ cái gì? Là đang suy nghĩ đứa trẻ sẽ trông như thế nào, hay là đang suy nghĩ về việc có thể sử dụng đứa trẻ để đổi được bao nhiêu tiền cấp dưỡng đây?
Nhưng mà, trên thực tế, Thôi Kiều lại đang nhìn bóng dáng của mình phản xạ ra bên trong thủy tinh.
Rõ ràng cô chỉ là một đứa bé, một đứa trẻ còn chưa có bằng lái xe, nhưng trong bụng lại có bảo bối khác, nhìn qua lịch sử tất cả các cẩu độc thân, đương nhiên ngoại trừ Thánh Mẫu Maria ra, còn có ai, có bản lĩnh như vậy.
Đồng thời, Thôi Kiều cũng nhìn thấy Diệp Nguyên Trạch từ bên trong, không chỉ có chút đau đầu, sinh con gái đi, không cầu nhiều, năng lực IQ EQ logic đều di truyền từ mình là được.
Khi trở về nhà, liền nhận được một cuộc gọi từ biên tập viên Hồng Diệp, có ý là, bây giờ có thể ký lại một hợp đồng khác.
"Quên đi." Giọng nói của Thôi Kiều nhu nhược yếu đuối: "Tôi biết các các là nghe theo Viên Dã tắc. Mặc dù không biết tại sao anh ta thay đổi ý định, nhưng tôi không muốn sơ tâm của tôi có mùi cặn bã của anh ta! Tôi cũng không cần tiền. Bản thảo cũng đã gửi đến rồi."
Nói xong liền cúp điện thoại.
Bên kia, Viên Dã Tắc nhận được bản ghi âm do Thôi Kiều trả lời, nghe hết lần này đến lần khác.
Đây có phải là mưu kế không? Rốt cuộc câu nào mới là thật?
Viên Dã Tắc đè lên huyệt Thái Dương, nhưng không thể đè lên khóe miệng giật giật.
Thôi Kiều bên này, đương nhiên biết đối phương cuối cùng chắc chắn vẫn sẽ nói với Viên Dã Tắc.
Nếu không, ý nghĩa của việc cô từ bỏ rất nhiều tiền là gì.
Đậu đen rau muống, chân lại bị chuột rút.
Thôi Kiều nhếch miệng, chậm rãi xoa bóp cho mình, vừa xoa bóp, vừa nói chuyện với bảo bối trong bụng: "Cũng không biết lúc nào có thể ngược người cha thiểu năng của con đến đầy thanh, đến lúc đó, liền mang con trở về thế giới của mẹ."
Thôi Kiều đã hỏi qua hệ thống, hệ thống cũng nói, người không thuộc về thế giới này có thể mang đi.
"Đến lúc đó, chúng ta cùng nhau chọc tức ông ngoại hờ của con." Thôi Kiều dừng một chút.
Cô có chút muốn gặp ông chủ mặt đơ và cô vợ của ông ấy.
Cũng không biết hai người này có nhớ cô hay không, cô vẫn rất muốn trở về, trở về nói cho bọn họ biết, cô đã tha thứ cho bọn họ.
Lúc trước bởi vì đối diện với ông chủ co quắp kính yêu, trong lúc vô tình gọi ông một tiếng ba ba, sau đó...
Thôi Kiều nhớ lại hoàng hôn ngày đó, thật đỏ nha.
Ừ, ông chủ mặt liệt và vợ ông ấy cãi nhau ở thư phòng, đều không có được một kết quả chung.
Cô vẫn sống trong nhà của họ một cách danh bất chính, ngôn bất thuận như cũ.
Không phải con gái nuôi, cũng không thừa nhận là con gái ngoài giá thú.
Nhưng mà, Thôi Kiều cũng không có trách bọn họ, bởi vì hai người bọn họ, thật sự rất tốt với cô, từ nhỏ muốn cái gì cho cái đó, chưa từng từ chối bất kỳ yêu cầu nào của cô, khi còn bé, ông chủ mặt đơ còn có thể thắt bím tóc cho cô, hai người cùng nhau đưa cô đi học, đón cô tan học, về sau, lớn lên, bọn họ cũng càng ngày càng bận rộn, một tháng có thể gặp một lần, là cùng.
Thật sự là một chút hồi ức rất tốt đẹp, Thôi Kiều nhớ tới Thôi Kiều kiếp trước, nếu như cô có thể có được trải nghiệm giống như mình, được người toàn tâm toàn ý yêu thương che chở, cô sẽ không coi Diệp Nguyên Trạch là sự cứu rỗi duy nhất, cũng sẽ không thảm như vậy nhỉ?
Thôi Kiều thu hồi những suy nghĩ này, cười sờ sờ bụng: "Bà ngoại con rất xinh đẹp. Là một người rất lợi hại, nếu bà ấy biết mẹ có thai, nhất định sẽ thiến hóa học Diệp Nguyên Trạch. Bà rất tử tế với mẹ."
Được rồi, cô từng cho rằng, cô không phải là con gái riêng của ông chủ mặt đơ mà là của bà chủ.
Kết quả khi cô vào thời kỳ trung nhị (1), cô lén lấy tóc hai người này, đi giám định quan hệ máu mủ.
(1) là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản (tương đương lớp 8 ở Việt Nam).
Kết quả là, cô thực sự là con gái của ông chủ mặt đơ, nhưng cô lại không có quan hệ huyết thống với bà chủ.
Thôi Kiều thở dài một hơi: "Các kim chủ của mình, vì sao lại ở lại hết trong thế giới kia."
Đột nhiên, có một thứ gì đó trong bụng di chuyển, cảm giác rất, rất tuyệt vời.
Thôi Kiều mở to hai mắt: "Con à?"
Tuy rằng không có động tĩnh gì nữa, nhưng Thôi Kiều lại vô cùng kích động.
Thôi Kiều thực ra vẫn rất nhớ thế giới kia, nhưng mà không có ai có thể nói chuyện, dứt khoát không có việc gì liền nói với bảo bối.
Đứa nhỏ trong bụng đã bảy tháng, Thôi Kiều liền không đi đến bên kia bày đồ bán nữa.
Tiền tiết kiệm của cô có mười vạn.
Mua thức ăn và nấu ăn mỗi ngày. Sau đó đi dạo trong khu phố.
Thỉnh thoảng vẫn đi khám thai, chân đã không còn chuột rút, nhưng bắt đầu sưng.
Đôi khi đi bộ sẽ cảm thấy đau đớn.
Bây giờ bụng thật sự rất lớn, thỉnh thoảng lên xe buýt, vừa lên, lập tức sẽ có người nhường chỗ ngồi.
Thôi Kiều trong lòng vẫn coi mình là thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp: "..."
Thôi Kiều thực ra hoàn toàn không nghĩ tới, mình còn có thể nhìn thấy vị hôn thê kiếp trước Khúc Nhiên này.
Cô đi mua thức ăn, trên đường trở về đã gặp được Khúc Nhiên rõ ràng đang chờ cô.
Thôi Kiều chỉ nhìn thoáng qua váy đối phương, liền biết vì sao Khúc Nhiên lại tới tìm cô.
Chiếc váy này kiểu Xuân Thu của D&G, nhưng mà lại là bản mô phỏng cao cấp.
Ở cái thế giới kia cô có một bộ giống y hệt như này. Nên đương nhiên biết vải cổ áo không đúng lắm.
Loại đại tiểu thư như Khúc Nhiên này, thứ coi trọng nhất đại khái chính là mặt mũi, một khi mặc đồ mô phỏng cao cấp, chỉ có thể nói rõ, tài chính trong nhà đã xảy ra vấn đề.
Tài chính xảy ra vấn đề, lại đến tìm cô, chứng tỏ cô ta không thể giải quyết được cái tên hận nữ ung thư kia.
Diệp Nguyên Trạch dưới tình huống hận cô, giá trị tình yêu tăng lên giảm xuống duy trì ở mức chín mươi hai. Có thể tưởng tượng được, não yêu đương của người này là bao nhiêu.
Đại tiểu thư Khúc Nhiên này có thể giải quyết xong, cô liền bái ta ấy làm sư phụ, mỗi ngày cung phụng ba nén hương.
Là một người bao che khuyết điểm, Khúc Nhiên kiếp trước không ít lần khi dễ cô nương si tình ngốc nhà ô, đời này còn tiến lên, đó thuần túy là tìm ngược.
Ánh mắt Khúc Nhiên dạo một vòng trên bụng Thôi Kiều, sau đó nói: "Chúng ta cũng đều biết đối phương là ai, cho nên liền đi thẳng vào vấn đề đi."
"Hả?" Thôi Kiều bình tĩnh nhìn về phía Khúc Nhiên, kỳ thật cô đang do dự, là tự mình động thủ hay là để Diệp Nguyên Trạch ra tay?
"Cô muốn đứa nhỏ này, đơn giản chính là vì tiền, không phải sao? Sau khi sinh nó ra, tôi sẽ đưa cho cô 5 triệu, đứa bé thuộc về tôi." Bộ dáng Khúc Nhiên cao cao tại thượng: "Đến lúc đó, sau khi tôi và Viên thiếu kết hôn, nó cũng có thể tính là người thừa kế chính đáng."
Lúc nghe đến đó, Thôi Kiều không nhịn được bật cười: "Người thừa kế? Cô coi Viên thiếu nhà cô có một giang sơn sao? Sao cô không nói là trực tiếp sắc phong Thái tử đi?"
Giọng nói Thôi Kiều mềm nhũn, nhưng lời nói ra, lại làm cho Khúc Nhiên đỏ mặt.
Nơi này nhiều người, Thôi Kiều cũng không sợ đối phương: "Cô muốn đứa bé, tự mình đi sinh cùng Viên thiếu kia đi, tôi và mấy người không có bất kỳ quan hệ gì. Còn có chỗ này của tôi có năm ngàn tệ, đã sớm phải đưa cho vị hôn phu của cô, đáng tiếc vẫn không có cơ hội, cô giúp tôi đưa cho anh ta đi."
Hôm đó Thôi Kiều đã đăng một bài chia sẻ lên vòng bạn bè: [Đại đa số đàn ông đều kinh hãi!]
Mở bình luận liền thấy câu đầu tiên là [Một lần quyên góp tϊиɧ ŧяùиɠ có thể nhận được 5000 nhân dân tệ! Anh nói các anh đã lãng phí bao nhiêu tiền vậy?]
Viên Dã Tắc nhìn năm ngàn tệ, nhìn về phía Khúc Nhiên: "Cô nói xem, tiền này Thôi Kiều đưa cho cô làm cái gì?"
"Đây là cô ấy đưa cho cậu, nói là cảm ơn lần trước anh giúp cô ấy bắt được tên trộm." Khúc Nhiên cũng biết chuyện lần trước, bởi vì chú cô ta là cảnh sát, cô ta theo bản năng không muốn nói thật, bởi vì cô ta có loại cảm giác không tốt, nói thật sau này, cô ta có thể càng thêm không có cơ hội.
Viên Dã Tắc cũng không nói cái gì khác: "Nếu như không có chuyện gì khác, cô có thể đi."
Khúc Nhiên có chút không cam lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn rời đi, hơn nữa còn đóng cửa văn phòng lại.
Viên Dã Tắc dựa vào ghế ông chủ, nhịn không được lại bắt đầu hút thuốc.
Nhắm mắt lại, liền nhớ tới bộ dáng Thôi Kiều bụng to một mình đi khám thai.
Cô không bao giờ cầu xin bất cứ ai, một mình làm xét nghiệm thai kỳ, một mình mua thức ăn, nấu ăn ...
Anh ta không nhìn thấy tình huống ở nhà của cô, nhưng cũng có thể tưởng tượng, mỗi ngày Thôi Kiều sẽ trải qua như thế nào.
Cô ấy sẽ thường xuyên khóc đi... Cô ấy là một người thích khóc như vậy...
Viên Dã Tắc che ngực lại, sau khi qua lâu, sao nơi đó vẫn đau như vậy.
Mỗi ngày anh ta sẽ đi thăm Thôi Kiều, sẽ đau, nằm mơ, mơ thấy Thôi Kiều, đều sẽ đau.
Tại sao lại đi đến bước này?
Anh ta vì cô mà bị tra tấn nhiều như vậy, nhưng mà, đối phương lại không còn nhìn thẳng vào anh ta nữa...
Phần lớn lý trí của Viên Dã Tắc trở lại, nhưng lại không muốn tiếp nhận bản thân lúc trước phán đoán sai lầm, bởi vì một khi tiếp nhận mình đã phán đoán sai lầm, cần phải đối mặt với một cơ hội tuyệt hảo mà mình đã đánh mất lúc trước.
Lần đó, nếu như, nếu như anh ta không nổi giận rời đi, mà là kiên định tin tưởng cô, ôm lấy cô, nói anh ta nguyện ý coi đứa bé như con mình...
Như vậy... Kết quả hiện tại sẽ ra sao?
Viên Dã Tắc đau khổ nhắm mắt lại.