Con Đường Ngược Tra Của Ảnh Hậu

Chương 44: Anh ta đang diễn người mắt mù sao

Lúc đưa Diệp Nguyên Trạch về nhà, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là quyển sách pháp luật trên bàn vẫn chưa khép lại.

Thôi Kiều sửng sốt một chút, đại khái nghĩ đến, lúc Hắc Mai nhận được điện thoại, đang đọc sách, sau đó liền vội vàng rời đi.

Ngày mai đi gặp cô ta chút.

Nhưng mà, cũng thực sự đáng tiếc. Thôi Kiều nhìn người bên cạnh mình, hai người này đều là người không bình thường có đến hai acc, kết quả vậy mà không có cơ hội cùng nhau trò chuyện. Thật là một người bạn cùng chí hướng, đáng tiếc không có duyên phận gì.

Đến giờ ngủ, Diệp Nguyên Trạch không chịu rời đi, cũng không chịu đi ngủ trong phòng Hắc Mai.

"Mình không muốn ngủ trên giường của người phụ nữ khác." Diệp Nguyên Trạch nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

"A, vậy mình đi ngủ." Thôi Kiều nói.

Nhưng mà còn chưa đi, đã bị ôm lấy, tiếp theo liền hôn xuống.

Ủy thác!! Dùng dùng dùng!!

Mặc dù giây tiếp theo sẽ được ủy thác. Nhưng mà, Thôi Kiều vẫn không cách nào xem nhẹ xúc cảm trong nháy mắt vừa rồi.

Mẹ kiếp, cảm giác này là gì? Diệp Nguyên Trạch hạ cổ cho cô sao? Chờ một chút vì sao cô cảm thấy... Cảm thấy cũng không tệ lắm??

Đợi đến khi Diệp Nguyên Trạch buông Thôi Kiều ra, Thôi Kiều đỏ bừng cả khuôn mặt, không chịu nói chuyện.

Bình thường, hàng ngày hai người chính là ôm ôm hôn hôn, nhưng hôn đều là hôn má.

Rất ít khi giao lưu sâu sắc như vậy.

Thôi Kiều vốn tưởng rằng mình sẽ ghê tởm đến khóc, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới chính là, cũng không có, ngược lại trong lòng có loại cảm giác tê dại...

"Mình cũng không muốn cậu ngủ trên giường của người phụ nữ khác." Thôi Kiều nghe được đối phương nói.

Diệp Nguyên Trạch cố chấp ôm lấy cô, ôm cả người cô vào trong ngực mình.

Giống như làm như vậy, hai người liền có thể không bao giờ tách ra nữa.

Cuối cùng, hai người vẫn ngủ trên một chiếc giường.

Đại khái là bởi vì có em bé, cũng có thể là bởi vì hôm nay quá mệt mỏi, Thôi Kiều trong chốc lát liền ngủ thϊếp đi.

Sau khi ngủ thϊếp đi, cuộn mình lại, không tự chủ được dán người vào tường, rời xa Diệp Nguyên Trạch đang ngủ bên cạnh.

Diệp Nguyên Trạch nhìn Thôi Kiều cuộn mình vào, càng ngày càng gầy, trong lòng là sự đau đớn lít nha lít nhít, nhưng làm thế nào cũng không thể xem nhẹ.

Anh ta cũng không cách nào dễ dàng tha thứ cho việc Thôi Kiều không còn ở bên cạnh anh ta nữa, mỗi một phút đồng hồ, đều làm cho anh ta hít thở không thông.

Thực ra anh ta đã hiểu rõ, nhất định phải buông tha một thân phận.

Nếu Thôi Kiều không thể tiếp nhận Viên Dã Tắc. Không có cách nào khác, anh ta chỉ có thể tiếp tục làm Diệp Nguyên Trạch, ở lại bên cạnh cô.

Tay Diệp Nguyên Trạch nhẹ nhàng ôm người lại, khép vào trong ngực mình, nghe tiếng hít thở dài dằng dặc vững vàng của đối phương, anh ta nghĩ, đời này anh ta đại khái chính là cứ như vậy mà ôm cô vào trong ngực đi.

Ngày hôm sau, sáng sớm, Thôi Kiều thấy Diệp Nguyên Trạch ngủ rất say, cũng không đánh thức anh ta. Một mình mang theo quyển sách kia, đi đến đồn cảnh sát.

Lúc Hắc Mai nhìn thấy Thôi Kiều, lần đầu tiên đã nhìn thấy băng bó trên cổ Thôi Kiều, biểu tình vốn trấn định lập tức nứt ra: "Cô bị thương?"

Thôi Kiều miễn cưỡng cười cười: "Tôi không sao..." Sau đó lại nhẹ giọng hỏi: "Cô... Cô thật sự là..."

Nước mắt nói đến liền đến.

Hắc Mai nhìn đau lòng khó nhịn, cô ta vốn cũng không có ý định nói ra, hiện tại chung quy vẫn phải nói ra: "Tôi cũng không phải... Tôi đã được bán vào đó sáu năm trước, bởi vì không có người mua, tôi lại có chút có ích, vì vậy mới giữ tôi lại. Tôi cũng chưa từng làm qua chuyện gì thương thiên hại lý, cô đừng khóc. Sau này tôi làm ông chủ, cũng là bởi vì quan niệm của bọn họ không giống với phái mới của chúng tôi."

Trong lòng Thôi Kiều thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ như thế nào, hiện tại coi như là lật đổ hết thảy. Hơn nữa dựa theo cách nói của Hắc Mai, cô ta hẳn là sẽ không ở bên trong quá lâu.

"Tôi mang cuốn sách của cô tới. Cô phải đọc thật kỹ..." Thôi Kiều nói,: "Rảnh rỗi tôi sẽ tới thăm cô."

Hắc Mai nghiêm túc nhìn Thôi Kiều, cuối cùng vẫn nói một câu: "Thực xin lỗi."

Là cô ta liên lụy đến cô, làm cô bị bắt cóc.

Thôi Kiều lau nước mắt, cười rất vui vẻ: "Cô không phải người xấu là tốt rồi, tôi thật sự rất vui..."

Hắc Mai nhìn Thôi Kiều, cô ta nghĩ, cũng may, cô ta kiên trì chịu đựng. Tuy rằng, cô ta có thể cần phải ở trong này vài năm, nhưng so với những ngày cả ngày sống trong chán ghét bản thân, không thấy rõ phương hướng, thật sự tốt hơn nhiều.

Lúc Thôi Kiều đi ra, liền thấy được Diệp Nguyên Trạch chờ ở bên ngoài.

"Sao cậu lại ở đây?" Thôi Kiều đi tới.

Diệp Nguyên Trạch cầm tay cô, trong mắt còn có sự khủng hoảng chưa phai nhạt: "Sau này mặc kệ đi đâu, đều nói với mình một tiếng được không?"

Thôi Kiều: "..." Lại sắp bắt đầu phát điên sao?

Điểm ngược tâm của anh hoàn toàn không có biến hóa, không muốn nói chuyện với anh nữa.

Đúng vậy, hai ngày nay, điểm ngược tâm của Diệp Nguyên Trạch hoàn toàn không có biến hóa.

Ngay từ đầu Thôi Kiều còn cho rằng hệ thống nhầm lẫn, sau đó phát hiện, là thật sự không có biến hóa.

Sau đó ý thức được, là lần trước mình náo loạn tự sát uy hϊếp Viên Dã Tắc, còn làm cho anh ta lầm tưởng mình sắp chết. Cải thiện khả năng chịu đựng tâm lý của anh ta.

Thôi Kiều chỉ muốn nói với mình một câu, đừng giả vờ nữa, dễ bị sét đánh đấy.

Diệp Nguyên Trạch thật sự là thời thời khắc khắc cũng không rời khỏi cô, Thôi Kiều cũng rất đau đầu.

Bây giờ bụng cô đã lớn lên từng chút một, thủ tục nghỉ học bên kia trường cũng đã hoàn tất.

Nhưng Diệp Nguyên Trạch rốt cuộc muốn làm cái gì. Cũng không ra nước ngoài, cũng không đi học, mỗi ngày đều ở chỗ cô.

Thôi Kiều không hiểu Diệp Nguyên Trạch đây là muốn làm cái gì. Rõ ràng trong lòng hai người đều biết rõ đối với chuyện của đứa nhỏ, theo lý thuyết, không nên dựa theo phương thức ban đầu, cứ vậy mà rời đi sao?

Chuyện chia tay, cũng không có cách nào đề cập tới, Diệp Nguyên Trạch hoàn toàn không tiếp nhận.

Dù sao, cho dù là Thôi Kiều nói cái gì, anh ta cũng muốn ở lại chỗ này, Thôi Kiều không cho anh ta vào phòng, anh ta cũng không gõ cửa, yên lặng đứng ở ngoài cửa.

Sáng sớm hôm sau, Thôi Kiều mở cửa, liền nhìn thấy Diệp Nguyên Trạch sốt cao, giọng khàn khàn đi mua đồ ăn sáng cho cô.

Thôi Kiều: "..." Đợt khổ nhục kế này, cô phục.

Không còn cách nào khác, Thôi Kiều chỉ có thể không nhắc đến việc chia tay nữa, để mặc cho miếng cao da hổ này dán lên người mình.

Thật sự, cô hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp được người khiến kế hoạch của cô hết lần này đến lần khác bị ngâm nước nóng.

Bụng từng chút từng chút lớn lên, Diệp Nguyên Trạch lại giống như hoàn toàn không nhìn thấy, còn khen cô, mãi mới tăng cân một chút.

Thôi Kiều: "..." Mắt mù thành dạng này, tôi phục.

Tuy rằng tình yêu là mù quáng, nhưng Thôi Kiều thật sự nhìn không nổi Diệp Nguyên Trạch giả mù như vậy, vì thế nhân lúc Diệp Nguyên Trạch lại một lần nữa đi mua bữa sáng trở về. Liền nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh.

"Tôi cũng không có cách nào..."

Diệp Nguyên Trạch nghe ra, là Thôi Kiều đang nghe điện thoại. Sau đó anh ta liền nghe Thôi Kiều tiếp tục nói: "Mình chưa từng thích cái tên nghèo kia, chẳng qua là không muốn đứa bé của mình sinh ra không có ba, cho nên mới tìm anh ta, kết quả thật không ngờ, anh ta thật sự là một tên đầu gỗ, căn bản không có đυ.ng vào mình một chút nào. Hiện tại đứa nhỏ đã bốn tháng, anh ta chính là ngu xuẩn, cũng không kịp rồi..."

Diệp Nguyên Trạch lập tức mất sạch lý trí, đầu có chút choáng váng, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập.

Thôi Kiều bên trong nhìn thấy điểm ngược tâm tăng lên hai điểm, thật sự là đáng mừng.