"À, vẫn là để cảnh sát đến trước thì tốt hơn." Vì thế, Thôi Kiều lại gọi một cú điện thoại, lúc này đây dùng giọng của mình, điện thoại di động của mình.
"Alô, 110 sao?" Giọng nói Thôi Kiều phát run: "Tôi đang ở trong nhà máy số 3 khu Bắc Hắc Thạch Động... Bị bắt cóc... Họ có rất nhiều người... Cứu tôi... Cầu xin các anh, mau cứu tôi..."
Nói năng lộn xộn, hơn nữa còn khóc lóc, khiến hai người còn lại đều sửng sốt một chút.
Sống không còn gì luyến tiếc.
Vừa cúp điện thoại, điện thoại của nhân viên bảo vệ giả đã vang lên trong tay cô.
Viên Dã Tắc gọi tới.
Thôi Kiều thở dài một hơi, thứ này nếu xử lý không tốt, lại sẽ hủy toàn bộ kế hoạch của mình giống như lần trước.
Vừa kết nối, liền nghe thấy bên kia là giọng nam non nớt: "Ba ba, ba ba, xe của chú thật lớn!"
Thoạt nhìn là con của bảo vệ giả, nghe giọng nói này có vẻ còn hoàn toàn không biết tình cảnh của mình.
"Cháu là ai?" Thôi Kiều dùng giọng nói vốn có của mình hỏi.
Viên Dã Tắc bên kia mặt mày đang âm trầm sau khi nghe được thanh âm này, lập tức đoạt lấy điện thoại di động: "Kiều Kiều?"
"Viên Dã Tắc?" Giọng nói Thôi Kiều vẫn có chút run rẩy, phẫn nộ nói: "Vì cái gì? Sao anh vẫn không chịu để tôi yên?"
Viên Dã Tắc nghe nói như vậy, cũng tức giận đến phát điên, nhưng lại phải cố đè xuống: "Em ở đâu?"
"Không ngờ tôi lại trốn thoát được đúng không? Tôi cũng ngờ là anh lại cho người bắt cóc tôi đấy!" Thôi Kiều gằn từng chữ nói, giọng nói kia, giống như nếu Viên Dã Tắc ở trước mặt cô, cô liền trực tiếp ăn sống nuốt tươi người ta vậy.
"Nói cho tôi biết, em đang ở đâu?!!!" Viên Dã Tắc tức giận đến mức quăng đồ đạc.
Anh ta tuyệt đối không ngờ, sự tình lại trùng hợp như vậy, Thôi Kiều không biết chuyện anh ta gọi điện thoại trước đó, hết lần này tới lần khác lại chạy trộm đi, còn mang theo điện thoại di động của bọn bắt cóc, hơn nữa hết lần này tới lần khác chính là trùng hợp như vậy, anh ta gọi điện thoại cho bọn bắt cóc, càng thêm nguy hiểm chính là, anh ta đang dùng con trai để uy hϊếp đối phương thì nhận điện thoại.
Có miệng cũng không thể nói rõ!
Càng thêm sốt ruột chính là, Thôi Kiều tuy rằng là chạy trốn, nhưng cô vẫn là một người phụ nữ yếu đuối mang thai đứa nhỏ, lại không biết lái xe, có thể chạy được bao xa? Bị bắt là chuyện trong phút chốc.
Viên Dã Tắc chỉ nghĩ nếu như Thôi Kiều lại bị bắt lần nữa, sẽ gặp phải thương tổn gì, tâm can đều nứt ra: "Coi như tôi cầu em, em ở đâu? Tôi không có bắt cóc em, em tin tưởng tôi một lần..."
Thôi Kiều thở dài một hơi, yêu hay không yêu, sự khác biệt sao lại lớn như vậy?
Đồng dạng là bị bắt cóc, kiếp trước thật sự là quá thảm. Đơn giản là bởi vì Thôi Kiều kiếp trước quá mức yếu ớt, không nắm giữ được cục diện.
Thôi Kiều kiếp này, chỉ cần cục diện không nằm trong khống chế của cô, dù phải ném bom nổ, cũng phải kéo trở về.
Thôi Kiều không nghe lời Viên Dã Tắc, trực tiếp cúp điện thoại.
Nhún nhún vai với hai người tỉnh lại: "Được rồi, chúng ta bắt đầu công việc."
Mặt bảo vệ giả xám như tro tàn: "Con tôi có ổn không?"
"Sẽ không động đến đứa bé đâu." Thôi Kiều nói: "Đương nhiên cách nói này dựa trên việc tôi bình an trở lại bên cạnh Viên Dã Tắc."
"Không phải cô không muốn nói cho anh ta biết vị trí của cô sao?" Bảo vệ giả khẩn trương nói.
"A, tôi chỉ là muốn cẩn thận một chút, tôi còn đang chờ thiếu gia bá đạo kia kabedon (kiểu tư thế chống vách tường ép bạn nữ trong lòng, các bạn có thể tra gg để nhìn hình ảnh) tôi đâu. Đừng bận tâm đến chi tiết này!" Thôi Kiều tìm một vòng ở trong xe, cũng không tìm được chút thức ăn nào, bụng đã kêu ùng ục.
Ngay lúc này, điện thoại di động một lần nữa đổ chuông.
Viên Dã Tắc xong chưa vậy? Có phải là anh ta bị ngốc không? Cô một mình chạy trốn, trong tay còn có điện thoại di động, cô không biết báo cảnh sát sao?
Chỉ cần kiểm tra một chút, không phải là sẽ tìm được vị trí sao?
Logic của anh ta bị chó ăn rồi sao?
Thôi Kiều vốn đã đói, đá người đã tỉnh lại một cước: "Trong xe cũng không có chút đồ ăn nào, mấy anh xứng làm người sao?"
Bảo vệ giả: "..."
Thôi Kiều ấn tắt điện thoại. Không định nhận.
Sau đó lúc này, ông chủ lại gọi điện thoại tới, Thôi Kiều nhận, dù sao cô còn cần biết tiến độ: "Thằng kia mày bán đứng tao!!"
Lúc nói lời này, Thôi Kiều có thể nghe được tiếng đánh nhau kịch liệt bên kia.
Xem ra là Hắc Mai và ông chủ này thành công gặp nhau.
Không cần phải nói, ông chủ này nhìn thấy đối thủ một mất một còn ở căn cứ bí mật của mình, căn bản sẽ không nhiều lời, trực tiếp chính là đánh!
Mà anh ta gọi tới, hoàn toàn là bởi vì mấy người bảo vệ này. Đương nhiên phản ứng đầu tiên chính là bảo vệ đã phản bội anh ta.
Thôi Kiều nở nụ cười: "Ông chủ à ông chủ, cuối cùng anh cũng có ngày hôm nay."
"Lâm Hổ! Mày chết chắc rồi!!"
Thôi Kiều ném ra một câu: "Ông chủ, trước tiên cứ quản tốt chính mình đi." Sau đó cúp máy.
Nhân viên bảo vệ giả sống không luyến tiếc nằm đó, mặt như tro tàn.
Một người cũng không sót, toàn bộ đắc tội hết rồi.
Bên anh Hắc kia, vừa đi liền gặp được ông chủ nhiều người nhiều thế, tự nhiên cảm thấy cũng là anh ta làm, muốn bắt bắt rùa trong hũ.
Cho nên nhân mã hai phe, cho dù là bên nào không có việc gì, anh ta đều chết chắc.
Thôi Kiều lại khuyên anh ta: "Đừng nản lòng như vậy, anh còn có một đứa con trai trong tay Viên Dã Tắc cực kỳ hung ác nữa."
"Cô muốn tôi làm gì? Cái gì cũng được! Cô bảo vệ con tôi, chỉ cần cô bảo vệ con của tôi thôi!" Bảo vệ giả đột nhiên ý thức được còn có một đường sinh cơ, chính là người phụ nữ trước mắt này.
Người còn lại cũng tỉnh lại, tuy rằng không có con, nhưng cũng biết hiện tại bọn họ đã đến đường cùng.
Vì vậy, cũng làm ra lựa chọn tương tự.
Không giống như lần đầu hàng đầu tiên, lúc này đây, hai người không có bất kỳ tâm tư nào khác.
Lần trước bọn họ, còn chờ Thôi Kiều cởi trói cho bọn họ, liền chế phục Thôi Kiều, gọi điện thoại cho ông chủ. Bây giờ đã quá trễ rồi.
Lần đó, Thôi Kiều chỉ đáp ứng bằng miệng, căn bản không cởi trói cho bọn họ.
Mà hiện tại, ông chủ mình và anh Hắc liều mạng coi như xong, hơn nữa có cảnh sát cũng chạy tới, ai cũng không chiếm được chỗ tốt.
Mà Viên Dã Tắc bên kia, quan tâm đến người phụ nữ này nhiều như vậy, bọn họ cũng nhìn thấy.
Thôi Kiều ở trước mặt bọn họ, từng bước từng bước hủy đi đường lui của bọn họ.
Chỉ để lại một con đường sống, đó là làm theo những gì cô nói.
Thôi Kiều kỳ thật cũng không cần hai người này làm cái gì, chính là cõng nồi mà thôi.
Dù sao cho dù bọn họ nói thật, cũng không ai tin tưởng bọn họ.
Nhưng mà, ngay khi đoàn người Thôi Kiều ngồi cái xe rách nát, chuẩn bị đi cái gọi là căn cứ bí mật kia, xem kết quả cuối cùng.
Một số chiếc xe đột nhiên lao ra và bao quanh chiếc xe nhỏ của họ.
Thôi Kiều cắn răng, Viên Dã Tắc!!! Không phá vỡ sự hoàn hảo của kế hoạch, thì sẽ chết đúng không?
Quả nhiên, khi người dẫn đầu chiếc xe kia đi xuống, chính là Viên Dã Tắc.
Thôi Kiều chỉ có thể nói, cũng may vừa rồi đã đã đạt thành nhất trí, cô ngồi vào ghế phụ, hiện tại do bảo vệ giả điều khiển, bằng không liền xấu hổ.
Sau đó vỗ vỗ đầu mình, chính mình cũng ngu xuẩn, nhà Viên Dã Tắc làm truyền thông, khẳng định có người có thể định vị được vị trí của cô!
Chẳng qua là vấn đề thời gian thôi.