Con Đường Ngược Tra Của Ảnh Hậu

Chương 40: Người Giới Vương tinh tướng

Thôi Kiều cười vô tội với người đàn ông kia, ác ý lộ ra phối hợp với bộ dáng vô hại của Thôi Kiều, làm cho người ta không chỉ sởn tóc gáy, người đàn ông lập tức ngừng đập đầu.

"Vậy ông chủ, hiện tại chúng tôi đưa người đến chỗ anh sao?"

"Ừ, mang tới đây đi!"

"Nhưng mà, nếu người phụ nữ này có đứa bé trong bụng, hơn nữa anh Hắc kia đặc biệt sắp xếp chỗ ở cho cô ta, rõ ràng là anh Hắc rất để ý cô ta, mang về nhà, không chừng anh Hắc đó sẽ có ám chiêu." Thôi Kiều nói.

"Cũng đúng, con mẹ nó! Bên này của chúng ta chắc chắn có người của nó, bằng không làm sao có thể trùng hợp như vậy, bọn họ đúng lúc chặn được người của chúng ta!" Thanh âm bên kia nghiến răng nghiến lợi.

Thôi Kiều nói: "Vậy hiện tại phải làm sao bây giờ?"

"Mày mang đến căn cứ bên kia." Ông chủ nói: "Người biết nơi đó cũng chỉ có mấy nhân viên nội bộ, lúc này mày đã làm rất tốt rồi, tao sẽ gửi vị trí cho mày."

"Được rồi, ông chủ! Cảm ơn ông chủ đã tín nhiệm, tôi nhất định sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào tìm được người phụ nữ này!"

Cúp điện thoại, quả nhiên liền nhận được một vị trí.

Thôi Kiều cũng không có lái xe qua, mà là đi đến một chỗ khác.

Ngay sau đó, điện thoại lại vang lên.

Là một dãy số xa lạ.

Thôi Kiều do dự một chút, vẫn là nhận lấy.

"Alo? Ai vậy?"

"Lâm Hổ đúng không?" Giọng nói bên kia, thật đúng là quen thuộc.

Tin tức của Viên Dã Tắc cũng quá nhanh đi? Trong một thời gian ngắn như vậy, không chỉ biết rằng cô đã bị bắt cóc, mà còn tìm thấy số điện thoại của hung thủ.

"Cậu là ai?" Thôi Kiều dùng giọng nam thô ráp cà lơ phất phơ hỏi.

"Thôi Kiều ở chỗ anh đúng không, anh muốn bao nhiêu tiền cũng được, trả lại người cho tôi." Viên Dã Tắc nói.

Thôi Kiều: "..." Quả nhiên, vẫn là anh yêu tôi nhất. Cũng chỉ ở chỗ của anh tôi mới đáng tiền một chút, cũng có chút luyến tiếc ngược tâm anh...

"Ồ, thật sự là khẩu khí lớn, tôi còn tưởng là ai chứ, thì ra là nhân tình của cô nàng này sao, thật sự là đáng tiếc, đối tượng chúng tôi muốn uy hϊếp không phải là cậu, cho nên cậu có đuổi theo đưa tiền cũng không cần, cậu vẫn nên ngoan ngoãn cút xa một chút đi, đừng làm phiền mắt của gia!" Thôi Kiều nói đến mặt mày hớn hở, mặc cho ai cũng không tưởng tượng được lời nói phỉ khí như vậy là do một người phụ nữ bề ngoài mềm mại như vậy nói ra.

Người đàn ông ngồi sau đã tỉnh lại mở to hai mắt, bộ dáng thế giới quan sụp đổ.

Viên Dã Tắc gần như là cắn nát răng, chen ra một câu: "Anh ra ngoài lăn lộn, nói cho cùng chính là vì tiền, anh cho một tài khoản, tôi lập tức đưa tiền vào bên trong, chỉ cần anh đưa cô ấy về, tôi giúp anh làm thủ tục xuất ngoại."

Không, tôi và những tiện nhân xinh đẹp vì tiền kia không giống nhau, tôi là bởi vì tình yêu ~

Với cả, anh có phải là tam quan bất chính hay không, những người này làm sao có thể dễ dàng thả đi như vậy.

Lúc này, đúng lúc lại có thêm một người tỉnh lại, vừa ô ô một tiếng, đã bị Thôi Kiều nhét khăn, bảo vệ giả cũng bắt đầu con đường của người đàn ông đầu tiên tỉnh lại, bắt đầu đυ.ng. Anh ta cho rằng người Thôi Kiều nhận điện thoại là ông chủ của anh ta, muốn khiến cho người ta chú ý.

Viên Dã Tắc bên kia cũng nghe được thanh âm này: "Khốn kiếp, mày đã làm gì cô ấy?!"

Thôi Kiều nhìn hai người phía sau đã tỉnh lại, mở loa ngoài, giọng điệu không kiên nhẫn nói: "Cô ta vẫn luôn khóc, một anh em nhìn không quen, dạy dỗ cô ta kiên cường một chút. Người đã lớn như vậy, sao lại yếu ớt thế, về sau phải làm sao bây giờ?"

Emma, Thôi Kiều cảm thấy mình vẫn là dừng việc cặn bã Viên Dã Tắc, thật không tốt. Dù sao hiện tại sân nhà cũng không phải đối phương. Nghĩ đến nên cúp máy đi.

Ý tưởng này chỉ mới xuất hiện.

Điện thoại di động của Thôi Kiều nhận được một tin nhắn.

Thôi Kiều vừa nói chuyện phiếm với Viên Dã Tắc, vừa xem tin nhắn, là một bộ phận kiếp trước mà hệ thống gửi tới.

Ôi mẹ ơi, trái tim thật đau.

Kiếp trước, khi Thôi Kiều mang thai đứa nhỏ cũng bị bắt cóc một lần.

Bọn bắt cóc là vị hôn thê kia an bài, thật đúng là trùng hợp, cũng là ba người này, thật sự là không khéo không thành sách nha. Chờ một chút, ba người này là tay sai của đối thủ một mất một còn của anh Hắc, nói cách khác vị hôn thê cũ của Viên Dã Tắc và anh Hắc đối đầu với nhau sao?

Quý vòng thực loạn.

Thôi Kiều tiếp tục nhìn xuống.

Kiếp trước, khi bọn bắt cóc gọi điện thoại cho Viên Dã Tắc, Viên Dã Tắc bị vị hôn thê lừa gạt, cảm thấy Thôi Kiều là loại phụ nữ vì tiền mà diễn kịch với người khác.

Thôi Kiều dưới tình huống không được ăn chỉ được cho một thùng nước bị nhốt ba ngày, cuối cùng sau khi tự mình chạy ra ngoài, còn bị Viên Dã Tắc hung hăng nhục nhã.

Thôi Kiều nhìn những thứ này, trong lòng thở dài một hơi, thật sự rất châm chọc.

Thôi Kiều sờ sờ đứa bé trong bụng, haiz.

Viên Dã Tắc bên kia thì tiếp tục nghe được thanh âm khiến người ta đau lòng, hơi thở mong manh: "Đau... Đau... Đừng đánh..."

"Cô nàng này, cậu đừng nói, thật đúng là da mịn thịt mềm, chính là khóc lên khó coi một chút. Hai người đàn ông các anh cũng thật sự là không biết thương hương tiếc ngọc, xem anh đánh kìa." Ở dưới vẻ mặt kinh ngạc thất sắc của hai người đàn ông phía sau, một mình Thôi Kiều diễn hai vai chơi rất vui vẻ, đắc ý lôi kéo giá trị hận thù.

Viên Dã Tắc hung hăng vỗ bàn: "Khốn kiếp, mày có biết tao là ai không?"

Hai người đàn ông kia vốn tưởng rằng là người quen biết, dù sao điện thoại di động là của bọn họ, nhưng sau khi bật loa ngoài, là là giọng nói chưa từng nghe qua. Họ cũng muốn biết đây là ai.

"Không phải là đại thiếu gia Viên Dã Tắc sao?" Thôi Kiều trêu chọc: "Đại thiếu gia Viên Dã Tắc sao lại để ý một cô gái như vậy?"

Hai người đã tỉnh, nghe được cái tên này, lại bắt đầu đυ.ng vào chỗ ngồi, vốn tưởng rằng chính là một người đàn ông bình thường, thật không ngờ chính là một quả bom! Người phụ nữ này đang đóng vai của bọn họ! Đắc tội với anh ta như vậy, bọn họ còn có thể sống tốt sao???

Viên Dã Tắc đầu bên kia đã tỉnh táo lại: "Rất tốt, hiện tại vào giờ này, trường mẫu giáo tan học, tao thấy mày bận rộn như vậy, chắc là không rảnh đi đón đâu nhỉ. Đừng lo, ta đã cử người đến đón hộ rồi."

Bảo vệ giả dừng lại và sau đó điên cuồng đâm vào chỗ ngồi.

Thôi Kiều căn bản không để ý đến sự sợ hãi của bảo vệ giả, chậm rãi nói: "Ha ha, đối với người như chúng ta mà nói, đứa bé không còn, tao lại tìm người phụ nữ khác sinh một đứa là được rồi, lão tử từ trước đến nay không thiếu phụ nữ muốn sinh con cho tao! Tao thấy cô nàng này cũng không tệ, mặc dù hơi yếu hơn một chút. Nhưng ta cũng có thể miễn cưỡng tiếp quản."

Bảo vệ giả đã khóc, thực sự khóc, tiếp tục đập vào chỗ ngồi.

Thôi Kiều không cho Viên Dã Tắc cơ hội tiếp tục nói chuyện, trực tiếp cúp điện thoại.

Không kiên nhẫn lấy thứ nhét vào miệng bảo vệ giả ra: "Nhân sinh thật sự là một trò mạo hiểm vừa mừng vừa sợ đúng không? Anh thấy đấy, luôn luôn gặp phải một số người sẵn sàng giúp đỡ người khác, cũng giống như việc anh anh chăm sóc một bà mẹ đơn thân vậy, ở đây cũng có một chàng trai dâng hiến tầm lòng yêu mốn, chăm sóc trẻ em, giúp anh đón con đâu."

"Tôi xin cô, coi như tôi xin cô, con của tôi mới bốn tuổi! Cô không thể làm vậy được! Bây giờ chúng tôi đều đã bị cô trói lại, những gì cô muốn, cô cứ nói thẳng!" Bảo vệ giả khóc.

Thôi Kiều chớp chớp mắt: "Thẳng thắn! Nhưng bây giờ vẫn còn quá sớm để nói chuyện, còn có một nhóm người chưa ra sân. Chờ một chút đi."

Vừa nói xong lời này, điện thoại di động lại một lần nữa vang lên.

Tác giả có lời muốn nói:

Thôi Kiều: Không phải tôi nhắm vào ai, luận trang giả bức diễn kịch, ngồi đây đều là gà cay (●-●)