Con Đường Ngược Tra Của Ảnh Hậu

Chương 37: Tên này đúng là âm hồn bất tán

Khi Thôi Kiều đi ra từ tiểu khi, liền thấy được... Hắc Mai ngồi trên băng ghế dài?

Thôi Kiều rất kinh ngạc, người này đến nơi này làm cái gì?

Dù sao cũng đã tới đây, cô tốt xấu gì cũng phải đi cứu Chu Thuận Bác ra, dù sao còn đáng giá một viên thuốc bảo mệnh mà.

"Mai Mai?" Thôi Kiều nhẹ giọng kêu lên.

Đổi lấy ánh mắt kinh ngạc của Hắc Mai.

"Cô trộm chạy ra sao?" Thôi Kiều nhìn trái nhìn trái phải một chút, khẩn trương kéo người lên: "Nơi này nhiều người, đừng ngồi ở chỗ này, sẽ làm cho người ta nhìn thấy đấy."

Trong lòng Hắc Mai thực ra cũng không rõ, vì sao mình lại đuổi theo, vì bị ép buộc, cô ta thả người ra, nhưng vẫn không nhịn được, đi điều tra xem làm sao mà hai người này có liên hệ, kết quả liền phát hiện Viên thiếu cứu người phụ nữ này hình như cũng không phải xuất phát từ ý tốt.

Ma xui quỷ khiến, cô ta lái xe ra ngoài, đợi đến khi đến đích, mới phát hiện mình đã đi đến bên ngoài biệt thự của Viên thiếu.

Thôi Kiều lôi kéo Hắc Mai rời đi, lực chú ý của Hắc Mai lại đặt ở trong ánh mắt hồng hồng của Thôi Kiều, cô ta không nhịn được, hỏi: "Cô không sao chứ?"

"Tôi không sao, tâm tình tôi cực kỳ tốt, tôi trốn thoát, cô cũng trốn thoát!" Giọng nói Thôi Kiều đích xác nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Hắc Mai nhớ tới tư liệu cô ta tra được, Thôi Kiều chịu bao nhiêu khổ, chỉ nhìn những nội dung kia, hoàn toàn sẽ không nghĩ tới, sau khi bị thế giới đối đãi thô bạo như thế, vậy mà vẫn còn có thể lạc quan sáng sủa, đơn giản đơn thuần như này.

Tay Hắc Mai bị Thôi Kiều nắm chặt, cứ như vậy lôi kéo cô ta, một đường chạy.

Hắc Mai không hiểu sao lại có loại cảm giác, hình như cô ta đã chờ thật lâu, chờ đợi thật lâu, hy vọng có một người có thể lôi kéo cô ta chạy như vậy, bỏ lại bóng tối ở phía sau.

Đến nhà ga, Thôi Kiều lúc này mới thở hổn hển, nhìn về phía Hắc Mai, ánh mắt vẫn sáng ngời ôn nhu như trước: "Tôi có biết một chỗ, tuyệt đối sẽ không có người tìm thấy chúng ta."

Bởi vì diện mạo, trên thế giới này, thứ cô ta nhận được nhiều nhất chính là ánh mắt khác thường, chứ đừng nói là cô ta vốn đang sống trong địa ngục.

Từ xưa tới nay chưa từng có ai bước vào cuộc sống của mình với một tư thái mềm mại như vậy.

Hắc Mai nói không nên ra nửa câu từ chối.

Trên xe buýt, luôn có người nhìn qua, hai cô gái phía sau còn phát ra âm thanh "A".

Thôi Kiều nhíu nhíu mày, chỉ đứng lên từ chỗ ngồi, lôi kéo Hắc Mai xuống xe.

Hắc Mai có chút luống cuống, kỳ thật cô ta cũng nghe được những lời nói của những người đó, rõ ràng trước kia cũng không cảm thấy có việc gì, nhưng hôm nay cô ta lại cảm thấy giống như trở về khi còn bé, cái loại yếu ớt bất lực, cùng có lòng tự trọng mãnh liệt khi còn bé.

Thôi Kiều xuống xe, một mặt là sợ Hắc Mai tức giận, giận chó đánh mèo, mặt khác, Thôi Kiều cũng đúng là không thích những người này ầm ĩ lấy vẻ ngoài của người khác để chọc cười.

Sau khi xuống xe, Thôi Kiều quay đầu ôm Hắc Mai: "Mai Mai..."

Thôi Kiều từ trước đến nay luôn nắm rất chắc tâm lý con người, giống như loại chuyện này, chính mình cho dù là làm bộ như không nghe thấy, hay là tỏ vẻ đồng tình, trong lòng đối phương khẳng định đều sẽ chán ghét mình.

Nhất là khi hai người đều là nữ sinh, càng thêm vi diệu.

Nhưng mà, giọng nói Thôi Kiều khó chịu, nước mắt vừa rơi, ôm lấy Hắc Mai, nói: "Mai Mai, tôi thật khó chịu. Làm sao họ có thể nói như vậy được."

Tay Hắc Mai cũng không biết nên đặt ở đâu, chóp mũi cô ta quanh quẩn mùi dầu gội nhàn nhạt trên người Thôi Kiều, có loại mùi ánh mặt trời, nhưng mũi cô ta lại rất chua.

"Tôi không sao." Hắc Mai nói: "Loại chuyện này, không đáng để ý. Đừng buồn."

Thật sự, trên thế giới này, không ai có thể kháng cự sự thân mật toàn tâm toàn ý của một người khác.

Hắc Mai lau nước mắt Thôi Kiều: "Được rồi, không khóc."

Thôi Kiều khổ sở thương tâm như thế, trong lòng trên thực tế lại là đang quan sát các loại biểu tình nhỏ của Hắc Mai.

Mà nhìn chăm chú như vậy, làm cho trong lòng Hắc Mai mềm mại không ít.

Vì có trải nghiệm khó chịu trên xe buýt, Hắc Mai và Thôi Kiều đành bắt taxi.

Thôi Kiều đi đến chỗ vốn ở với Diệp Nguyên Trạch lúc trước, cầm sổ tiết kiệm chứng minh thư cùng mấy bộ quần áo của mình, sau đó đặt chìa khóa ở trên bàn cơm.

Đóng cửa lại và rời đi.

Sau đó, cô đi vào một con phố đường với Hắc Mai.

Còn chưa tới gần quảng trường, đã có bác gái tới hỏi: "Tìm nơi nghỉ chân sao? Thuê theo tháng, thuê theo ngày hay thuê trọn đều được."

Thôi Kiều chính là thực sự muốn cảm ơn bác gái, bởi vì gần trường đại học, bên ngoài có rất nhiều nhà thuê hàng ngày, thực sự có thể xách đồ đến ở luôn, không cần chứng minh thư, rất thuận tiện.

Dựa trên nguyên tắc tiền nào đồ nấy, Thôi Kiều tìm một căn phòng hai ngàn năm trăm một phòng ngủ một phòng khách.

Cái gọi là xách đồ vào ở, là bởi vì tất cả các đồ nội thất bên trong đều rất đầy đủ. Ngay cả chăn trên giường cũng có.

Bác gái cũng nhấn mạnh là chăn vừa giặt, ngửi qua còn có mùi mặt trời.

Sau khi đặt cọc, bác gái đưa chìa khóa cho hai người rồi rời đi.

Thôi Kiều nhìn Hắc Mai vẫn có chút không có trạng thái: "Cô đi xem phòng cô có cần dọn dẹp gì không? Tôi đi nấu ăn để lát còn ăn! Hôm nay thật là một ngày tốt lành, chúng ta hãy bắt đầu một cuộc sống mới với nhau đi!"

Lúc đối đãi với con gái, Thôi Kiều vốn có bản năng dịu dạng, hơn nữa lại có mục đích, cho nên cả người thật sự tản ra sự dịu dàng thân thiện nói không nên lời.

Mãi cho đến khi Thôi Kiều tiến vào phòng bếp, sau khi buộc tạp dề, vẫn nhịn không được dời ánh mắt.

Lúc Thôi Kiều xoay người, cũng không có nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Hắc Mai.

Lúc mở tủ lạnh phòng bếp ra, Thôi Kiều không khỏi cảm thán, bác gái thật sự là người tốt mà!!

Trong tủ lạnh cái gì cần có đều có.

Mặt Thôi Kiều tràn đầy hạnh phúc, khi lấy ra sườn heo đã đóng gói xong, liền suy sụp.

Nhãn hiệu phía trên đã bị xé rách, nhưng Thôi Kiều liếc mắt một cái liền nhận ra, giá của sườn heo này ít nhất cũng phải vượt qua năm trăm.

Thôi Kiều lại lật lật những thứ khác trong tủ lạnh, khá lắm, không có cái nào giá dưới năm trăm.

Các món chay đều là tùng nhung và các loại khác. Tốt, đồ trong cả cái tủ lạnh này đều phải hơn năm ngàn. Sau đó, tiền thuê nhà là hai ngàn năm trăm.

Anh ta nghĩ mình là kẻ ngốc sao?

Thôi Kiều nhớ lại, mình có phải đã từng nhắc tới chỗ này với Diệp Nguyên Trạch hay không, sau đó vỗ vỗ đầu, à đúng rồi, lúc trước khi cô viết nhật ký Weibo giả tạo, cũng đã từng nhắc qua, vậy mà lại bị Diệp Nguyên Trạch ghi nhớ.

Quên đi, cô cũng không nghĩ tới muốn triệt để thoát khỏi Viên Dã Tắc.

Thôi Kiều gọi điện thoại cho bác gái chủ nhà: "Cô à, đồ ăn trong tủ lạnh, là cho chúng cháu sao?"

Bác gái chủ nhà nói: "Đúng vậy, xách túi vào ở, xách túi vào ở, đương nhiên cũng bao hết cơm nước của các cô, việc dọn dẹp mỗi ngày tôi đều sẽ tới quét dọn một lần." Dù sao những món ăn kia bà cũng không phải trả tiền, mà quét dọn vệ sinh, đều tính tiền theo giờ.

Thôi Kiều mỉm cười cúp điện thoại, không cần phải nói, phòng khách khẳng định có camera.

Viên Dã Tắc đúng là tên âm hồn bất tán mà! Cô còn nghĩ rằng năm viên thuốc ngủ sẽ làm cho anh ta ngủ cho đến ngày mai đâu. Kết quả người này ngược lại lợi hại nha!

Không đúng, đồ dùng ở trong nơi này, nhất định là đã sắp xếp xong từ lâu rồi. Coi như là có tỉnh sớm thì cũng không kịp bố trí.

Nhưng mà cái tủ lạnh này, cùng với việc bác gái xuất hiện vào thời điểm thích hợp, hẳn là hôm nay mới bố trí.

Giá trị tình yêu 95 quả nhiên không tầm thường, sau khi mình ném quả bom đó đi, đối phương còn có thể làm được đến nước này.

Cô chỉ có thể thở dài, cũng là tạo hóa trêu người a.

Kiếp trước vì si tình cô đã bị Viên Dã Tắc bức đến ôm hận mà chết.

Kiếp này không có tình yêu của cô, Viên Dã Tắc lại hao tổn tâm tư như thế.

..................

Thôi Kiều thật đúng là đoán đúng, nơi này đúng là do Viên Dã Tắc sợ Thôi Kiều không từ mà biệt nên sắp xếp, những bác gái vây quanh Thôi Kiều, cho dù là Thôi Kiều chọn ai, đều sẽ bị đưa đến nơi này.

Nhưng mà cô đoán sai một vấn đề, Viên Dã Tắc cũng không phải tỉnh sớm, mà là đúng lúc trợ lý đến nhà anh ta, phát hiện có gì đó không đúng, đưa anh ta đến bệnh viện rửa ruột.

Viên Dã Tắc tỉnh lại biết mình uống thuốc ngủ, biểu tình rất là đặc sắc.

Sau đó không để ý mọi người khuyên bảo, dứt khoát ra viện.

Tác giả có lời muốn nói:

Để giải thích vai trò Hắc Mai, trước đó khi còn nhỏ cô ta cũng bị bán đến, nhưng bởi vì không thể bán đi, bản thân cô ta cũng đủ thông minh, vì vậy cô ta mới ở lại đó. Cô ta cũng đủ ác độc, bởi vì nhìn không quen ông chủ đời trước bắt cóc đứa bé của người khác, cho nên thừa dịp chuyện lần đó của Thôi Kiều mà tống ông chủ đời trước kia vào ngục giam, chính mình lên làm ông chủ. Giai đoạn này là điểm phân cách cuộc sống của cô ta. Sau đó cô ta gặp Thôi Kiều.

Vốn là muốn xóa người này, cuối cùng phát hiện thật sự không được, tuy rằng phân cảnh của cô ta không phải đặc biệt nhiều, nhưng lại là một phục bút (đoạn văn dẫn đầu ý cho đoạn văn sau) rất lớn, không có cô ta, rất nhiều thứ đều không tròn trịa được.

Tôi sẽ cố gắng kiểm soát các phân cảnh của cô ta.