Con Đường Ngược Tra Của Ảnh Hậu

Chương 34: Đơn phương tổn thương

Nữ bác sĩ trẻ tuổi xinh đẹp lập tức bị đánh cho mộng bức, tiếp theo là cơn đau nóng bỏng trên mặt khiến cô ta lấy lại tinh thần, nổi trận lôi đình, mắng một câu: "Kỹ nữ bán da^ʍ mà cũng dám đánh tôi!"

Cô ta giơ tay lên muốn đánh Thôi Kiều.

Thôi Kiều từ nhỏ đến lớn, ngay cả lúc nghịch ngợm nhất, ông chủ giám hộ mặt đơ của cô cũng không đánh cô.

Mà thế giới này, lúc cô không thoải mái, đều sẽ ủy thác cho hệ thống, đúng là thực sự không chịu ủy khuất gì. Làm sao có thể để cho người phụ nữ này đánh đến chính mình.

Trực tiếp nắm lấy tay đối phương, gắt gao nắm chặt, tay kia lại quăng ra một cái tát: "Nếu còn để cho tôi nghe được một câu không sạch sẽ, tôi liền đánh chết cô có tin hay không?"

Đúng lúc này Viên Dã Tắc đi ra, liền thấy được tình huống như vậy.

Hoảng sợ, lập tức chạy tới.

Nữ bác sĩ trẻ tuổi cho rằng sự khẩn trương trong mắt đối phương là hướng về phía mình, trong lòng thầm đắc ý, lập tức thu hồi biểu tình dữ tợn của mình, đổi thành ủy khuất.

Viên Dã Tắc chạy đến trước mặt hai người, xác định Thôi Kiều từ trên xuống dưới đều không có việc gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh cáo trạng, vừa khóc, vừa nói: "Vừa rồi tôi chỉ có ý tốt hỏi cô ấy có muốn uống nước hay không..."

Thôi Kiều căn bản không nói lời nào, thành thật mà nói, vừa rồi nếu cô không ngăn cản một cái tát đối phương đánh tới kia, người phụ nữ này hiện tại có thể đã bị đánh càng tồi tệ hơn.

Nhưng Thôi Kiều vẫn ngăn lại, không phải bởi vì cô thương hại đối phương, mà là bởi vì trước khi đứa nhỏ sinh ra cô đều sẽ không ủy thác cho hệ thống, bởi vì sợ xuất hiện vấn đề gì.

Hơn nữa với thiết lập nhân vật của cô, đánh lại cũng không thành vấn đề. Dù sao cô còn có một thiết lập, mẹ vì con thì mạnh.

Viên Dã Tắc chỉ nhìn thấy Thôi Kiều đánh người, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không ngăn cản anh ta quy sai lầm trên người nữ bác sĩ này, theo anh ta thấy, thân thể Kiều Kiều không thoải mái, vừa mới bị kinh hách lớn như vậy, cô không có ánh mắt quấy rầy cô ấy như vậy, chính là lỗi của cô.

Mà Thôi Kiều sau khi nhìn thấy Viên Dã Tắc, buông nữ bác sĩ ra, sau đó lui về phía sau vài bước, cách xa Viên Dã Tắc.

Đúng lúc này, bác sĩ lấy báo cáo trở về, Viên Dã Tắc cầm báo cáo, nhìn thấy Thôi Kiều gần như sợ hãi đến run rẩy, giống như anh ta là mãnh thú hồng thủy gì đó, sau một khắc sẽ nổ tung, tim như đao xoắn, chung quy vẫn không muốn Thôi Kiều khổ sở như thế, đi ra ngoài xem.

Nữ bác sĩ cảm thấy không đúng, không phải là mang đến để bỏ đứa bé sao? Không phải anh ta thích mình sao? Vì sao ánh mắt anh ta nhìn mình lại hung ác như vậy?

Nhất định là mình nhìn lầm, anh ta nhất định là đi ra ngoài ký tên, để cho người phụ nữ này đi làm giải phẫu.

Nữ bác sĩ cảm thấy mình cần an ủi, đi theo: "Vừa rồi cô ấy đánh tôi..."

Viên Dã Tắc không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, sau đó đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: "Cô không đánh trả chứ?"

Nữ bác sĩ nghe nói như vậy, quả thực muốn khó thở, giọng điệu này, là có ý gì?

Thế nhưng cô ta vẫn nhịn đau nói: "Không có... Tôi không có khuynh hướng bạo lực..."

Mặt cô ta đã sưng lên, nóng bỏng đau rát, mà người vốn nên thích cô ta không những không đau lòng cho cô ta, mà còn hỏi cô ta có đánh trả hay không, giống như nếu cô ta dám đánh trả, người này sẽ không tha cho cô ta.

Viên Dã Tắc thấy trong báo cáo ghi thiếu máu nhẹ, nhíu nhíu mày, trong lòng có suy tư trở về cho người ta chút đồ bổ máu.

"Viên thiếu?" Nữ bác sĩ nhẹ nhàng gọi, nước mắt chảy nhiều hơn.

Viên Dã Tắc đọc xong báo cáo, ngẩng đầu liền nhìn thấy người phụ nữ gần trước mắt, chán ghét nhíu mày: "Còn có chuyện gì sao?"

Lúc này nữ bác sĩ cũng nhìn thấy thứ Viên Dã Tắc nhìn không phải là phiếu ký làm giải phẫu mà là báo cáo kiểm tra sức khỏe.

Cô ta là một người hơi thông minh, nếu không kiếp trước cũng sẽ không phát hiện ra vấn đề nhanh như vậy.

Lập tức hiểu được, lúc ấy điều mình nghe được hẳn là có hiểu lầm nhất định, Viên thiếu muốn đứa nhỏ này, mà thái độ và hành vi của người phụ nữ kia? Cô ta ngay lập tức kết luận rằng người không muốn đứa nhỏ chính là người phụ nữ đó.

Cô ta không ngờ, chuyện giữa Thôi Kiều và Viên Dã Tắc còn phải xoay vài khúc cua nữa. Đâu chỉ đơn giản như vậy.

Vì thế lập tức nói, khóc vẫn lê hoa đái vũ: "Đều do tôi... Tôi không nên khuyên cô ấy nên giữ đứa bé... Tôi chỉ... Chỉ là..."

Lời này của cô ta còn chưa nói hết, liền đối mặt với một đôi mắt tựa hồ là khát máu: "Vừa rồi cô nói cái gì?"

"Cô ấy... Cô ấy muốn bỏ đứa bé, nói đứa nhỏ sinh ra cũng là con hoang không ai muốn..." Trong lòng cô ta mừng thầm, xem ra mình đoán đúng.

Sau ngay sau đó liền cảm giác được mặt lại đau, trong miệng lập tức lại có mùi rỉ sắt.

Viên Dã Tắc cười lạnh: "Cô thật đúng là dám nói." Thôi Kiều yêu đứa nhỏ trong bụng bao nhiêu, người khác không biết, đến anh ta còn không biết sao? Nếu Thôi Kiều nguyện ý buông tha đứa nhỏ này, anh ta cũng đâu cần phải lo lắng đến mấy ngày không ngủ được?

Nữ bác sĩ nhìn Viên Dã Tắc, hoàn toàn không thể tin được đối phương đánh mình...

"Tôi muốn xem camera." Viên Dã Tắc từ trước đến nay luôn lấy ác ý lớn nhất để phỏng đoán phụ nữ, chỉ là sau đó gặp Thôi Kiều, hơn nữa bên cạnh cũng không tiếp xúc với phụ nữ nào khác, cũng bị Thôi Kiều thay đổi.

Viên Dã Tắc nhìn thấy người phụ nữ dương dương đắc ý nói ra những lời ác độc như vậy với Thôi Kiều trong màn hình, trực tiếp đá một cước.

Biểu tình quá tàn nhẫn, hai bác sĩ gia đình bên cạnh hoàn toàn không dám ngăn cản.

Sau đó tiếp theo liền nhìn thấy trong hình ảnh camera, Thôi Kiều lưu loát tát người phụ nữ này một cái, ngữ khí hung ác mắng người.

Viên Dã Tắc nhìn Thôi Kiều trong hình, Kiều Kiều của anh ta bị người bắt nạt như vậy, anh ta cũng không nhận ra, anh ta rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Nói là sẽ bảo vệ cô cả đời, kết quả lại để cho cô bị người bắt nạt ở dưới mí mắt mình!

Bác sĩ gia đình bên cạnh đại khái đã nhìn ra tâm tư của Viên Dã Tắc, trong lòng thầm hộc máu, cái người nhà anh kia, hoàn toàn không bị thương tổn gì được không? Chỉ là người phụ nữ này cũng là tự làm tự chịu, không có việc gì tự dưng nói loại lời này làm gì?

Viên Dã Tắc xử lý xong chuyện bên này, sau đó khẩn cấp trở lại bên cạnh Thôi Kiều, liền nhìn thấy Thôi Kiều ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt trống rỗng.

Thôi Kiều trên thực tế đang suy nghĩ, phải mất nửa giờ mới trở về, xem ra cô gái kia nhất định là ỷ vào trí thông minh tài trí của mình mà hại chết rồi.

Cô đương nhiên không chuẩn bị tố cáo, nhưng không chịu nổi việc đối phương tìm đường chết.

Trong lòng Thôi Kiều giả vờ thở dài một hơi, thiên đạo thật luân hồi a.

Viên Dã Tắc nhẹ giọng cam đoan: "Đứa bé sẽ khỏe mạnh, cũng không ai dám đàm tiếu về đứa bé đâu."

Thôi Kiều chậm rãi quay đầu nhìn về phía Viên Dã Tắc, ánh mắt trống rỗng: "Thả tôi ra, tôi muốn trở về gặp bạn trai tôi. Sau đó muốn chém gϊếŧ muốn róc thịt hay gì thì tùy anh đi. Tôi thật sự mệt mỏi, không muốn giãy dụa nữa, vận mệnh đại khái vẫn chưa chuẩn bị buông tha cho tôi..."

Giọng nói Thôi Kiều quá thê lương, có loại cảm giác nhìn thấu sinh tử, Viên Dã Tắc lòng nóng như lửa đốt: "Tôi không muốn đối với cô như thế, cô đừng sợ..."

"Thì ra, ở trong thế giới của anh, ở câu lạc bộ đánh tôi, mắng tôi, ở trong biệt thự của anh ép buộc tôi, muốn đưa tôi cho bạn bè của anh chơi, buộc tôi bỏ đứa nhỏ, cũng không tính là cái gì..." Thôi Kiều chậm rãi nói, nói xong liền nở nụ cười.

Thôi Kiều nhìn đau khổ trong mắt đối phương, trong lòng thở dài một hơi, người anh em, đây đều là kiếp trước anh thiếu tôi, hiện tại đến trả, thiên kinh địa nghĩa (đạo lý hiển nhiên), cho dù đau khổ nhìn tôi như vậy, tôi cũng sẽ không mềm lòng.

Thôi Kiều bắt đầu cảm thấy tình yêu thật đáng sợ, nhìn cái tên vốn hận nữ ung thư này xem, hiện tại sắp bị đau đến chết rồi.

Hệ thống, tôi đột nhiên không muốn thứ tình yêu này... Thứ này có độc nha!

"Đúng vậy, tôi chính là người như vậy!" Viên Dã Tắc nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu như cô tiếp tục náo loạn với tôi như vậy, cô đoán xem tôi sẽ đối xử với bạn trai nhỏ của cô như thế nào?"

Tác giả có lời muốn nói:

Viên Dã Tắc: Đến! Xếp hàng! Nâng cao cao (2)...

(2) Nâng cao cao, từ phổ biến trên mạng, được gọi đầy đủ là "muốn hôn phải ôm phải nâng cao", từ này xuất hiện sớm nhất vào năm 2015, có nghĩa là làm nũng đơn thuần hoặc được sử dụng để ghê tởm người khác.

Thôi Kiều: Tác giả cường tráng của các bạn sau nhiều ngày nâng cao cao, cánh tay đã thành công bị phế bỏ, cho nên đổi thành nhân viên đoàn làm phim đến để nâng cao cao. Lúc đầu tôi cũng muốn làm, sau đó bị người ta cướp lấy cơ hội. Đúng vậy, cả đoàn làm phim chúng tôi đều thích nâng cao cao, a, mấy người đừng chạy mà, để cho nam chính nâng các ngươi lên cao cao đi!

Viên Dã Tắc: Nào, Kiều Kiều, nâng cao cao ㄟ(//*▽*//)ㄏ