Thôi Kiều đoán sai.
Ngay khi ân oán hào môn được phác họa trong đầu cô đủ để quay hơn trăm tập phim còn có thể tăng thêm thành viên nữa, xe cuối cùng cũng dừng lại.
Mấy tráng hán kia động tác nhanh nhẹn dẫn Thôi Kiều và Chu Thuận Bác xuống xe.
Trước mặt là một nhà máy bỏ hoang, phía bắc là một khu rừng, những nơi khác là một mảnh hoang vắng. Có lẽ bọn họ đã đến vùng ngoại ô.
Người đàn ông dẫn đầu đi đến cánh cửa không biết làm gì, cánh cửa liền mở ra.
Điều đầu tiên đập vào mắt là, tương tự như sân chơi trong trường học, một nhóm thanh thiếu niên đang chơi bóng đá.
Nhưng vô cùng kỳ quái chính là, bọn họ bị trói đi vào như vậy, nhưng đám thiếu niên kia căn bản không có liếc mắt nhìn Thôi Kiều một cái, giống như việc có người bị trói đi vào như vậy cũng không phải chuyện gì kỳ quái.
Dọc theo đường đi đều có người đàn ông lưng hùm vai gấu đang tuần tra, hai người Thôi Kiều bị dẫn từ cửa phụ vào một chỗ tương tự như văn phòng.
Sau đó cô liền hiểu được, chuyện này, không có quan hệ gì với ân oán hào môn cả, hiện tại cô đã lấy được kịch bản "Hậu quả của thấy việc nghĩa hăng hái làm".
Bởi vì ở giữa phòng có một người ngồi, trên đỉnh đầu ghi [Ông chủ tập đoàn buôn người: Anh Hắc (thế thân)]
Phía sau anh Hắc còn có mấy vệ sĩ.
Tuy rằng ghi chú "thế thân" này làm cho Thôi Kiều cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không cản trở Thôi Kiều hiểu được, những người này bắt cóc mình hẳn là có quan hệ với những kẻ buôn người mà mình hỗ trợ cảnh sát bắt được lần đó.
Khoảng thời gian sau của cô quá bận rộn, nên không chú ý đến sự phát triển tiếp theo của vấn đề này.
"Cô chính là Thôi Kiều?" Ông chủ kia đánh giá Thôi Kiều một lần từ trên xuống dưới, nói.
Thôi Kiều gật gật đầu: "Ừ."
Trong lòng cô đảo qua rất nhiều suy nghĩ, nếu thật sự chỉ là bởi vì ân oán hào môn mà bị bắt cóc, vậy thì còn tốt, nhiều nhất là chịu chút khổ, mà nếu rơi vào trong tay những kẻ buôn người có thâm cừu đại hận với mình.
Vấn đề trở nên lớn. Không chết cũng phải lột da, huống chi trong bụng mình còn có đứa bé.
"Bởi vì cô, chúng tôi tổn thất nhân tài của toàn bộ khu bắc, dựa trên nguyên tắc ai gây ô nhiễm người đó quản lý, ai phá hoại người đó cứu vãn, hôm nay mời cô tới, chính là muốn hỏi một chút, cô cảm thấy nên xử lý vấn đề này như thế nào?" Anh Hắc giả đi tới trước mặt Thôi Kiều nói.
Chu Thuận Bác muốn giống Diệp Nguyên Trạch đứng ở trước mặt Thôi Kiều bảo vệ cô, sau đó bị Thôi Kiều đá văng ra: "Đừng ngăn cản tôi, không thấy đang nói chính sự sao?"
Mặt Chu Thuận Bác ủy khuất: "..."
Thôi Kiều nghiêm túc trả lời: "Không phải là kiếm tiền sao? Tôi có một con đường mới."
"Ồ?" Vốn chỉ là một con đường hay làm, vốn bật ra một chút bọn họ cũng là tiên lễ hậu binh (trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực), người có tố chất. Kết quả thật không ngờ Thôi Kiều thật sự nghiêm túc muốn nói chuyện cùng anh ta.
"Mỗi một ngành nghề đều có vòng đời riêng của riêng chúng, thường được chia thành giai đoạn ngây thơ, trưởng thành, thành thục và suy thoái."
Thôi Kiều vừa nói, một bên suy tư trong lòng làm thế nào để bảo vệ tính mạng, ông chủ chân chính kia sở dĩ tìm thế thân, đại khái có hai lý do, một là bị cảnh sát theo dõi, vì bảo đảm an toàn, tìm thế thân, một khả năng khác là có ý nghĩ rời khỏi.
Cho dù là người nào, người trước mặt này cũng không có bao nhiêu đáng sợ, quan trọng là ông chủ sau lưng thôi.
Thôi Kiều quyết định đánh cuộc một phen, nếu như phương hướng đúng, cô nắm chắc mình sẽ không có việc gì, nếu như phương hướng sai, cô hẳn là cũng có thể khiến cho ông chủ thực sự kia chú ý, sẽ không chó mang (đồng nghĩa với go die) quá nhanh.
"Cái nghề này của mấy người, cho đến bây giờ, với sự tiến bộ không ngừng của khoa học và công nghệ, pháp luật không ngừng hoàn thiện, chất lượng của người dân không ngừng được cải thiện, nó đã vượt qua giai đoạn thành thục, bước vào thời kỳ suy thoái, có bút giấy không?" Thôi Kiều nghiêm túc nhìn về phía người bên cạnh: "Tôi vẽ sơ đồ cho mấy người xem. Có một sơ đồ dễ hiểu hơn."
Ông chủ dừng một chút.
Thôi Kiều lúc này mới nhạy bén phát hiện, trong tai anh Hắc giả cất giấu tai nghe mini.
Nếu mà không phải là bởi vì cô vô cùng quen thuộc đối với thứ này, nhất định là không nhận ra.
Nói cách khác nhất cử nhất động của anh Hắc giả này đều bị tên anh Hắc thực kia khống chế.
Mấy tên cặn bã các người thật sự biết chơi mà.
Thôi Kiều nhịn không được chửi bới.
Nhưng vẫn cởi trói cho cô, sau đó lấy giấy và bút cho cô.
Vì thế Chu Thuận Bác cũng bày a vẻ mặt ngây thơ nhìn Thôi Kiều nói cho đám người này "Phân tích vòng đời của ngành công nghiệp buôn người và triển vọng phát triển của nó" trong bốn mươi phút.
Còn kèm theo vài bản đồ đường cong.
"Con đường mới mà cô đang nói đến là gì?" Ông chủ giả kia hỏi.
"Bước vào ngành nghề điện ảnh và truyền hình. Không giống như ngành nghề của mấy người, đây là một ngành nghề đang vào thời trưởng thành, cũng là do sự tiến bộ của khoa học và công nghệ, mức sống của người dân được cải thiện, vì vậy nhu cầu giải trí của người dân cũng ngày càng trở nên lớn hơn, trong khi đội ngũ sản xuất trong nước vẫn còn trong tư tưởng của mười năm trước đây, các tác phẩm làm ẩu, nhưng trong tình huống như vậy, nhà sản xuất vẫn bồn đầy bát đủ, bởi vì ngành công nghiệp này bản thân nó đã là cung không đủ cầu! Anh có thể tưởng tượng rằng một bộ phim có giá năm mươi mấy vạn, sau khi phát hành, kiếm được ngàn vạn đều là rất bình thường. Mà chi phí thời gian của bộ phim chỉ mất hai hoặc ba tháng." Thôi Kiều càng nói càng kích động.
Anh Hắc giả không khỏi hỏi: "Có thể có nhiều như vậy sao?"
"Lấy bộ phim kinh dị trong nước "Bạn tốt, dựa lưng" vừa ra mắt mà nói đi..." Thôi Kiều bắt đầu phân tích: "Trong bộ phim kia, cũng không có hiệu ứng đặc biệt, cho nên tiêu tiền chỉ là vào một ít thiết bị cố định, cộng thêm tiền lương của nhân viên, anh có thể lên Baidu tra được chi phí của bọn họ có lẽ chỉ trong khoảng chừng bốn mấy vạn. Anh lại kiểm tra xem bây giờ lợi nhuận phòng vé họ có là bao nhiêu?"
Bên cạnh đã có một vệ sĩ kiểm tra: "2300 vạn."
Biểu tình hiện tại của Chu Thuận Bác đã biến thành: "Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi phải làm gì?"
Thật vô lý, anh ta nghe phân tích triển vọng của ngành công nghiệp buôn người rồi sau đó lại nghe phân tích triển vọng của ngành công nghiệp điện ảnh và truyền hình của Trung Quốc.
Hợp lại, hai người bọn họ, chỉ có một mình anh ta cầm kịch bản bị bắt cóc, còn thứ đối phương cầm chính là hướng dẫn khởi nghiệp sao?
"Không hổ là sinh viên tài năng của B Đại!!" Ông chủ gia cảm thán một câu, sau đó nói: "So với những tay sai chỉ biết ăn cơm thì mạnh hơn nhiều!"
Kỹ thuật giả học bá ai mạnh hơn chứ?
"Chỉ là thật không ngờ sinh viên tài năng lại một chút cũng không có hiểu lầm đối với ngành nghề của chúng tôi." Ông chủ giả nói.
Thôi Kiều thầm cắn răng ở trong lòng, làm sao có hiểu lầm gì chứ, là kẻ buôn người đều nên bị thiên đao vạn quả, miệng nuốt ngàn châm.
Nhưng mà, đều lăn lộn trên giang hồ, ai mà không biết nói một chút lời xã giao chứ?
Đúng lúc này, có một người phụ nữ bị dẫn vào, Thôi Kiều nhìn qua, ngũ quan cũng không tệ lắm, chính là trên mặt lại có một vết bớt, hủy cả khuôn mặt.
Đây không phải là mấu chốt, mấu chốt là, trên đầu người phụ nữ này có ghi [Ông chủ đám buôn người: Anh Hắc]
Vốn tưởng rằng chỉ là giống như Diệp Nguyên Trạch, có hai thân phận, kết quả không nghĩ tới, người này càng trâu bò hơn, còn chuyển cả giới!