Thôi Kiều thật không ngờ, tài khoản cặn bã nam lại một lần nữa online.
Cô còn tưởng rằng acc lớn sẽ vẫn luôn hoang phế.
Thật không ngờ lại online nhanh như vậy.
Lúc cô xuống tầng vứt rác, liền nhìn thấy tên cặn bã đứng ở dưới tầng.
"Nếu cô dám chạy, tôi sẽ đánh gãy một cái chân của bạn trai nhỏ của cô. Cô biết là tôi không thích đùa mà."
Thôi Kiều nghiến răng nghiến lợi nói: "Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?"
Phong cách ăn mặc của thân phận chính nghiêng về phía Âu Mỹ, áo khoác màu đỏ rượu phối với đôi chân dài, hơn nữa một gương mặt không có kính, lộ ra cái trán trên gương mặt đẹp trai, đặc biệt có tính tác động.
Thôi Kiều cảm thán ở trong lòng, người này thật đẹp trai, cho dù là ném vào giới giải trí đầy soái ca, cũng có thể khinh thường quần hùng.
Ngao ngao ngao, nói như vậy, nhan sắc của em bé nhà mình sẽ được bảo đảm rồi! Tất nhiên điều kiện tiên quyết là con gái t hì giống như mình, còn con trai giống như cha ruột.
"Tôi đến thăm con tôi không được sao?" Viên Dã Tắc tới gần Thôi Kiều, nhìn hai mắt cảnh giác phòng bị của Thôi Kiều, ánh mắt ảm đạm.
Vẫn cố gắng chống đỡ nói: "Tôi đã có vị hôn thê, cho nên đứa nhỏ này nhất định phải xử lý."
"Có phải anh vẫn cảm thấy tôi giữ đứa nhỏ này chính là vì có thể gả vào hào môn không?" Thôi Kiều một bộ cố nén biểu tình ghê tởm nói: "Tôi từ đầu đến cuối đều chỉ yêu một người. Hơn ai hết, tôi đều hy vọng đứa trẻ này không liên quan gì đến anh."
"Tôi không tin." Viên Dã Tắc véo cằm Thôi Kiều lên: "Trừ phi cô đẩy đứa bé này cho bạn trai nhỏ của cô. Làm cho bạn trai nhỏ của cô tin rằng đó là con của mình. Nếu đã tiếp nhận người của tôi, tất nhiên phải tiếp quản cả đứa nhỏ nữa."
Thôi Kiều bộ dạng như nhìn kẻ bị bệnh thần kinh mà nhìn Viên Dã Tắc: "Chuyện ghê tởm như vậy, tôi làm không được, anh cũng tốt nhất đừng động đến người của tôi, nếu làm lớn chuyện, tôi liền ưỡn bụng lớn đi tìm vị hôn thê của anh. Cùng lắm thì cá chết lưới rách!"
Viên Dã Tắc cắn răng: "Cô dám!"
"Người bị ép đến một trình độ, thật sự cái gì cũng làm được, thoạt nhìn có vẻ anh rất là yêu vị hôn thê này đúng không? Anh nói cô ấy thấy tôi mang thai đứa con của anh, liệu có còn muốn cưới anh nữa hay không?" Thôi Kiều giống như bắt được nhược điểm của Viên Dã Tắc vậy.
Viên Dã Tắc chỉ có thể thỏa hiệp, anh ta thỏa hiệp không phải giống như Thôi Kiều nói, quan tâm người phụ nữ kia, ngược lại, anh ta căn bản không muốn đính hôn với người phụ nữ kia, anh ta cũng không muốn để cho người mình yêu chịu ủy khuất.
Anh tathỏa hiệp là sợ Thôi Kiều thật sự cá chết lưới rách tìm người phụ nữ kia, người phụ nữ kia từ nhỏ tâm địa đã độc ác, Thôi Kiều đưa lên...
"Chúng ta thương lượng một chút." Thái độ của Thôi Kiều bắt đầu mềm nhũn: "Nếu như anh thật sự không yên lòng, tiui có thể viết thư cam đoan, đoạn tuyệt hết thảy quan hệ giữa anh và đứa nhỏ. Tôi sẽ không sử dụng đứa bé để tìm kiếm bất kỳ chi phí nào từ anh. Tôi thật sự không kéo nó ra được, tôi đã xem qua hướng dẫn phá thai, trước tiên phải quấy nát đứa bé..."
Nói đến đây, nước mắt Thôi Kiều chảy xuống trước: "Đứa bé không làm gì sai cả, yên lặng nằm trong bụng tôi, tôi không thể tưởng tượng việc đứa bé rời bỏ tôi theo cách đó..."
Viên Dã Tắc nghe Thôi Kiều nói, trong lòng cũng là một trận đau đớn, anh ta muốn ôm lấy cô, nói cho cô biết, về sau anh ta sẽ không bao giờ để cho cô rơi lệ nữa. Anh ta cũng sẽ bảo vệ cô và đứa trẻ thật tốt, không để ai làm tổn thương cô và đứa trẻ.
Nhưng thế giới này chính là tàn nhẫn như vậy.
"Vậy cô làm sao..." Giọng nói Viên Dã Tắc có chút khàn khàn.
"Qua năm mới, qua năm mới tôi sẽ đi làm thủ tục nghỉ học, sau đó rời khỏi thành phố này, sau đó vừa dưỡng thai vừa vẽ truyện tranh kiếm tiền, đợi đến khi đứa nhỏ hơn một tuổi sẽ trở về, lúc đó, A Trạch cũng đã tốt nghiệp, tôi lại trở lại trường học hoàn thành việc học. Tôi sẽ không bao giờ nói với đứa trẻ, cha nó là ai." Thôi Kiều nghiêm túc nói: "Về sau tôi cũng sẽ không tìm anh nữa."
Viên Dã Tắc nghe Thôi Kiều tiếp tục nói: "Đây là cục diện tốt nhất, nếu như anh nhất định phải giày vò, dù tôi phải xuống địa ngục cũng sẽ lôi theo vị hôn thê của anh."
Viên Dã Tắc cuối cùng đành thỏa hiệp, anh ta đánh cuộc không nổi...
Chu Thuận Bác đi theo trốn ở một bên nghe đến ngây ngốc, con mẹ, tình huống hiện tại là gì vậy?
Acc lớn của Viên thiếu khiến Thôi Kiều mang thai? Sau đó Thôi Kiều yêu acc nhỏ của Viên thiếu? Acc lớn của Viên thiếu dùng acc nhỏ của anh ta để an toàn uy hϊếp Thôi Kiều? Sau đó Thôi Kiều dùng "vị hôn thê" mà Viên thiếu vừa thu thập uy hϊếp Viên thiếu?
Cho dù là người trong thành biết chơi, chỉ cần nhìn thấy quan hệ này, liền đau đầu.
Chu Thuận Bác nhìn Viên thiếu ở lại đứng nguyên ở chỗ nhìn bóng lưng Thôi Kiều, thừa dịp mình không bị phát hiện vội vàng chuồn đi.
Tuyệt đối không thể để người ta coi như túi trút giận.
Thôi Kiều nhìn đồng hồ, còn vài ngày nữa là đến tết.
Diệp Nguyên Trạch có thể sẽ không ăn Tết với cô. Sau tết, đi đâu định cư và sinh con đây?
Chờ đã, chờ đã.
Thôi Kiều đột nhiên nở nụ cười. Cô không cần phải suy nghĩ về vấn đề này.
Bởi vì Diệp Nguyên Trạch sốt ruột hơn nhiều so với cô.
Ừ, tin tưởng Diệp Nguyên Trạch sẽ nghĩ ra biện pháp tốt, hiện tại quầng thâm của Diệp Nguyên Trạch càng ngày càng nặng, người cũng gầy đi không ít, không phải là đang nghĩ biện pháp sao.
Tuy rằng hôm nay nghĩ ra biện pháp không ra sao cả.
Dù sao cô ở trong mắt Diệp Nguyên Trạch, thân thể không tốt, tâm lý cũng không mạnh, không chịu nổi một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Cho nên, Diệp Nguyên Trạch sẽ không muốn để cô mang thai rồi lại sinh con khi bên cạnh không có người chăm sóc, nhưng Diệp Nguyên Trạch lại không dám trực tiếp bại lộ mình và acc lớn cặn bã nam là cùng một người, cảm thấy Thôi Kiều sẽ tâm lý suy sụp.
Vì vậy, dứt khoát nghĩ ra một cách như vậy.
Nhưng Thôi Kiều là người nào chứ, là người muốn phóng thích bản thân, làm sao nguyện ý mỗi ngày ở cùng một chỗ với Diệp Nguyên Trạch được. Đương nhiên không thể tiếp nhận.
Không tiếp xúc với Diệp Nguyên Trạch mới có thể ngược ngược ngược tốt hơn ~
Cho nên, chuyện này, cô tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.
Lúc Diệp Nguyên Trạch trở về, liền nhìn thấy Thôi Kiều đang ngồi ngẩn người trên sô pha.
Lại ôm lấy Thôi Kiều: "Đang suy nghĩ cái gì vậy?"
"Đang nghĩ đến cậu." Thôi Kiều tựa vào trong ngực Diệp Nguyên Trạch.
Giá trị ngược tâm đã đạt tới 56, giá trị tình yêu đã 89.
Thật là một điều không thể tin được.
Thôi Kiều đều bị chính mình dọa sợ.
Sao cô lại có tài như vậy chứ.
Vừa rồi đi xuống đổ một túi rác, giá trị tình yêu và giá trị ngược tâm của Diệp Nguyên Trạch đều tăng ba điểm. Mà giá trị công lược của Chu Thuận Bác tăng lên 69.
Giá trị của lần đổ rác này thực là...
Thực ra cô cũng khá bất ngờ với Chu Thuận Bác.
Người này luôn có thể xuất hiện khi cần xuất hiện, độ phối hợp cao đến khó tin.
Diệp Nguyên Trạch ôm Thôi Kiều một hồi lâu, lúc này mới chậm rãi nói: "Nhà mình muốn mình đi ra nước ngoài học vào học kỳ sau..."
Thôi Kiều sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại, đây hẳn là biện pháp Diệp Nguyên Trạch nghĩ ra!
Thôi Kiều quay đầu nhìn Diệp Nguyên Trạch, quả nhiên biểu tình trên mặt anh ta rất khó coi.
Suy nghĩ nhiều hơn một chút, lập tức hiểu, biện pháp của Diệp Nguyên Trạch là, anh ta rời đi, sau đó có thể để lại phòng ốc cho mình...
Hơn nữa phòng khách của căn nhà này có camera, anh ta thời thời khắc khắc có thể nhìn thấy tình huống.
Đối với giải pháp này, cô chấm cho 101 điểm, thêm một điểm cho anh ta tự hào đi!
Tác giả có lời muốn nói:
Vui mừng, cuối cùng đã gần như tách ra.
Sau đó Diệp Nguyên Trạch bắt đầu chỉ có thể nhìn Thôi Kiều, chỉ có thể nhìn thấy, không thể ôm hôn nâng cao nữa.