Con Đường Ngược Tra Của Ảnh Hậu

Chương 26: Chưa từng tuột xích

Cảnh sát vừa đến, Thôi Kiều cuối cùng nhịn không được, nước mắt lập tức chyar xuống, giống như tất cả dũng khí vừa rồi sau khi gặp được hậu thuẫn cường đại, lập tức biến mất toàn bộ.

Tự biên tự diễn, diễn xuất phái ảnh hậu, cho tới bây giờ cũng chưa từng tuột xích.

Sau khi cảnh sát hiểu rõ tình huống, hơn nữa mấy người ở đây đều làm chứng cho Thôi Kiều, tự nhiên cảm thấy Thôi Kiều mới là khổ chủ, mà người phụ nữ kia và cô gái khăng khăng nói Thôi Kiều lúc đi vào nhà vệ sinh không có đứa bé là một nhóm.

Cô gái còn đang kiên trì nói Thôi Kiều vào nhà vệ sinh không mang theo đứa nhỏ cũng suýt chút nữa khóc gấp: "Các ngươi đều là đồng lõa!! Ta chắc chắn cô ta thực sự không ôm đứa trẻ đi vào!"

Lúc này, Thôi Kiều rơi nước mắt, lắp bắp nói: "Đứa nhỏ không phải... Không phải của tôi..."

Cô dường như thật sự bị dọa sợ, giọng nói mềm nhũn, mang theo tiếng nức nở rất nhỏ.

Diệp Nguyên Trạch đau lòng không chịu nổi, lau nước mắt của cô: "Đừng sợ, đừng sợ, không sao đâu."

Thôi Kiều giống như chiếm được một ít lực lượng, tiếp tục nói: "Nhưng cũng không phải của cô ta. Lúc đứa bé được cô ta ôm vẫn khóc, sau đó tôi nhận lấy, không khóc nữa, tôi phát hiện đứa bé có một đôi mắt to màu xanh lam, sau đó tôi phát hiện trên chăn của nó có một dấu hiệu giống như khăn quàng cổ của tôi, nhất thời tò mò liền lên mạng điều tra, mới phát hiện cái chăn này, vậy mà hơn bốn ngàn, tôi sợ mình nhầm lẫn, lại tra xét thương hiệu quần áo của đứa nhỏ, cũng phải hơn sáu ngàn."

Thôi Kiều nói chuyện càng ngày càng thuận lợi, giống như đang từ từ đi ra từ trong nỗi sợ hãi vừa rồi: "Lúc này, cô ta nói chuyện với tôi trong phòng, nói là cô ta và chồng cô ta vừa từ nông thôn đến thành phố này, chính là vì để cho đứa nhỏ có môi trường giáo dục tốt, sau đó lại nói với tôi hiện tại đồ ăn thành phố A rất đắt tiền."

"Một người mua cái chăn cho con cũng đã hơn sáu ngàn, sao lại cảm thấy đồ ăn đắt tiền, tôi lại hỏi cô ta một câu, cô và chồng cô đều là người thành phố A sao, cô ta nói đúng, nhưng mà, đôi mắt của đứa bé, rõ ràng là con lai. Tôi sợ sai lầm, sau đó có hỏi thêm một câu, đôi mắt của em bé thực sự vừa đen vừa lớn. Cô ta cũng trả lời, có lẽ sau này lớn lên sẽ trông rất đẹp."

Thôi Kiều nói đến đây, trên mặt lại lộ ra sợ hãi: "Vốn tôi muốn ôm đứa nhỏ bỏ chạy, nhưng đã không còn kịp nữa rồi, cô ta đi vệ sinh xong, sắp đi ra, tôi khẳng định chạy không thắng cô ta, trong lòng tôi cực kỳ sợ hãi, sợ trong tay cô ta có dao hay thứ gì đó, sợ trong chốc lát bạn trai tôi chỉ có thể vào nhà vệ sinh nhìn thi thể của tôi, ngay lúc tôi luống cuống, có mấy cô gái tiến vào, vì thế tôi dứt khoát nói đứa nhỏ là của tôi!"

Vừa rồi người vây xem đều không có rời đi, một mặt cảnh sát cần lời khai của bọn họ, mặt khác, bọn họ cũng tò mò mọi chuyện là như thế nào, nhưng tuyệt đối không ngờ, sự tình lại phát triển như vậy.

Thôi Kiều nhìn qua vô cùng nhu nhược, giống như chỉ cần một trận gió là có thể thổi bay, nhưng giờ khắc này, tất cả mọi người đều bội phục cô, không chỉ bởi vì cô quan sát cẩn thận, thông minh, còn có dũng khí của cô, dù sao người phụ nữ kia thân cao bụng to lưng gấu, trên người cũng không biết có vũ khí hay không, vừa nhìn liền không dễ chọc.

Thôi Kiều nếu biết ý nghĩ của những người này, nhất định sẽ nói, mẹ nó, chúng ta đây là chơi trò chỉ số thông minh đấy.

Người phụ nữ kia trăm triệu lần không nghĩ tới, mình ở trong gian phòng sợ Thôi Kiều chạy trốn, mấy câu nói chuyện phiếm với nàng, giờ đều trở thành chứng cứ...

Cô ta thừa dịp những người khác đều đặt sự chú ý ở trên người Thôi Kiều, một phen lao về phía Thôi Kiều, ý đồ tạo ra hỗn loạn chạy trốn.

Nhưng còn chưa lao tới, đã trực tiếp bị một cước đá văng ra.

Sắc mặt Diệp Nguyên Trạch âm trầm: "Muốn chết!"

Cảnh lập tức còng tay cô ta lại. Vừa rồi tuy rằng bọn họ thiên về phía Thôi Kiều, nhưng cũng không có kết luận, bởi vì còn có một cô gái kiên trì nói đã chứng kiến Thôi Kiều đi vào mà không ôm theo đứa nhỏ, cho nên cũng không có còng tay.

Thôi Kiều vẫn ôm đứa nhỏ, ở trong ngực cô, đứa nhỏ hoàn toàn không khóc, ngoan ngoãn nhìn Thôi Kiều.

"Cái kia, có thể phát loa tìm cha mẹ đứa nhỏ trong trung tâm thương mại được không, bọn họ mất con, khẳng định rất sốt ruột."

Cảnh sát tiếp nhận đứa bé, quả nhiên là đôi mắt to màu lam, xem ra lúc người phụ nữ kia ôm, vẫn luôn khóc, cũng không có mở mắt ra, cho nên người phụ nữ kia cũng không biết.

Ngay sau khi cảnh sát nhận được đứa trẻ, đứa trẻ ngay lập tức khóc.

Quả nhiên đứa nhỏ này nhắm mắt mà khóc.

Cảnh sát tiếp nhận đứa nhỏ là một thanh niên trẻ tuổi, chỉ có thể xin giúp đỡ nhìn về phía Thôi Kiều.

Thôi Kiều không còn cách nào khác, lại ôm tới.

"Về cục cảnh sát làm biên bản trước." Cảnh sát nói với hai người.

Dẫn cô và Diệp Nguyên Trạch, còn có cô gái chỉ định Thôi Kiều kia, còn có mấy cô gái cùng đi vào WC, thêm một Chu Thuận Bác vẫn luôn xem náo nhiệt, giá trị công lược tăng lên không ít, nên mạnh mẽ muốn đi theo.

Cô gái chỉ định Thôi Kiều kia, mặt đỏ bừng, mãi cho đến khi lên xe cảnh sát cũng không dám nhìn Thôi Kiều.

Sau khi lên xe, Thôi Kiều xin lỗi cô gái kia nói: "Thực xin lỗi, vừa rồi sau khi tôi bị cô vạch trần, dưới tình thế cấp bách nên mới vu khống cô và người phụ nữ kia là một nhóm."

Cô gái kia vừa gấp vừa xấu hổ: "Không không không, là tôi ngu xuẩn, cũng may, tất cả mọi người đều không tin tưởng tôi, bằng không tôi mới thực sự là đồng lõa..."

Nói xong, nước mắt cô ấy liền rơi xuống: "Cũng may cô thông minh, bằng không tôi sẽ hủy cả đời đứa bé này..."

Thật sự là một cô gái tốt! Tam quan chính, còn đặc biệt dũng cảm!

Ở một góc độ khác, phía sau cô là Diệp Nguyên Trạch hung thần ác sát, nhưng cô gái này vẫn đứng lên.

Thật muốn sờ sờ đầu của cô ấy.

Ngẫm lại lại thôi, chuyện làm như vậy không thích hợp với cô ở hiện tại lắm.

Chu Thuận Bác phát hiện, Thôi Kiều khác rất nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Sau khi ghi lời khai, cha mẹ của đứa trẻ liền tìm đến.

Trai tài gái sắc, nhưng đều là mắt đen.

Người phụ nữ kia thấy Thôi Kiều ôm chăn đứa nhỏ, nước mắt lập tức rơi xuống: "Viện Viện... Con gái tôi."

Sau đó nhìn thấy Thôi Kiều cảnh giác như vậy, lập tức giải thích: "Cha tôi là người Mỹ, màu mắt của Viện Viện là giống ông ngoại của con bé."

Thật ra cô có chút giật mình, tất cả mọi người đều mặc định đây là con trai, không ngờ lại là con gái. Thôi Kiều cũng chỉ nhìn cái bỉm không ướt, cũng cho rằng chính là một bé trai.

"Cái kia, có thể cho tôi xác nhận một chút không?" Thôi Kiều vẫn không tin hai người này.

Đôi nam nữ kia đã nghe cảnh sát nói toàn bộ sự việc, đối với Thôi Kiều cảm kích đến sát đất, chỉ là yêu cầu như vậy, đương nhiên sẽ không từ chối.

Thôi Kiều mở ra nhìn, quả nhiên là một công chúa nhỏ.

Trong lòng thở dài một hơi, còn may, còn may, cũng may Diệp Nguyên Trạch đánh Chu Thuận Bác, lúc ấy cô không muốn thay đổi lộ tuyến, liền lui về nhà vệ sinh rửa tay.

Người phụ nữ rõ ràng nghĩ đây là một cậu bé.

Con trai chắc chắn sẽ được bán cho người khác để làm con trai, nhưng còn con gái thì sao?

Thôi Kiều hoảng sợ một hồi.