Con Đường Ngược Tra Của Ảnh Hậu

Chương 6: Thu hoạch một em gái nhỏ

"Đồng 50 đó là đồng năm 99, cậu có biết bao đồng 50 từ năm 99 đó khó tìm như thế nào không?" Dư Diêu kêu gào nói.

Biểu tình của Linh Linh rất mờ mịT: "Vậy phải làm sao bây giờ? Mình không biết."

Vậy nghe thêm hai câu liền biết sự tình là như thế nào, Dư Diêu bảo Linh Linh đi mua nước giúp, lúc Linh Linh cầm tiền không cẩn thận cầm tờ năm mươi tệ năm 99 Dư Diêu để trong ví. Sau đó Dư Diêu liền nổ tung.

"Để mình đi cùng cậu đi tìm một chút xem đồng 50 năm 99 kia còn ở chỗ người bán nước hay không." Thôi Kiều nhìn Linh Linh luống cuống tay chân, có chút đau lòng, nói.

Linh Linh cảm kích nhìn qua, hai người cùng nhau đi xuống tầng, tìm được ông chú bán nước dưới tầng.

"Đồng 50? Cháu chờ một chút, chú đang tìm, vừa rồi có một người cầm 100 nhân dân tệ đến, lúc đó chú đã trả lại một tờ, không biết có phải là tờ của cháu hay không." Ông chú rất hòa ái nói, sau đó bắt đầu nhìn tiền trong ví.

"Xin lỗi, vừa rồi chú trả cho người ta rồi." Ông chú lật xong nói.

Linh Linh nghe nói như vậy, cúi đầu: "Làm sao bây giờ... Phải làm sao bây giờ..."

Thôi Kiều lúc này đã tra Baidu xong, 50 đồng năm 99 này cũng không có bao nhiêu giá trị sưu tầm, nhưng lưu thông trên thị trường đã rất ít.

Đương nhiên, lời này không thể nói trước Linh Linh giống như bé thỏ trắng này được, Thôi Kiều trực tiếp an ủi: "Chuyện này không trách cậu, là cậu ấy nhờ cậu đi mua nước trước, nếu cậu ấy bảo cậu tìm trong ví của cậu ấy lấy tiền, hơn nữa cũng không nói cho cậu biết là trong ví của cậu ấy có một tờ năm mươi tệ không thể động vào. Cậu không cần phải tự trách mình như vậy."

Trên thực tế, bởi vì nước mua là nước đóng chai, nói cách khác, trước khi trả tiền sẽ phải để lại tên và số ký túc xá, sau đó sẽ có chú chuyên môn bê nước đến từng phòng ký túc xá. Mà bên cạnh ông chú cũng có một quyển sổ như vậy, ghi lại số ký túc xá và tên tuổi.

Thôi Kiều cũng không lập tức chỉ ra điểm này, mà đi theo Linh Linh đến các quán xung quanh hỏi có năm mươi tệ năm 99 hay không. Đáp án nhận được đều rất giống nhau, đều là không có, hơn nữa còn nói hiện tại số lượng lưu thông trên thị trường đã rất ít.

Linh Linh ủ rũ trở về phòng ngủ, lập tức tìm Dư Diêu thương lượng nên bồi thường số tiền này như thế nào.

"Bồi thường? Nói thật dễ dàng! Cái này cậu bồi thường kiểu gì chứ? Bây giờ lưu thông đã ít như vậy, sau này chắc chắn sẽ có giá cao, mình chỉ cần đồng 50 tệ năm 99 đó thôi." Dư Diêu kiên trì nói.

Thôi Kiều chú ý tới vẻ mặt của Dư Diêu mang theo khoái ý, mà không phải lo lắng khi mất đi thứ quan trọng.

Cho nên cô ta và Linh Linh có thù lớn gì sao? Chỉ vì Linh Linh mời cô đi dự tiệc, mà cứ như vậy nhắm vào Linh Linh sao.

Cô cần biết ân ân oán oán trong kiếp trước của mình.

Linh Linh đã gấp đến độ sắp khóc: "Nhưng bây giờ cái kia đã rất ít, mình đi đâu tìm chứ! Nếu mình biết số tiền đó rất quan trọng, mình chắc chắn sẽ không lấy nó."

"Chính là bởi vì nó ít, cho nên mới nói nó càng ngày càng đáng giá!" Dư Diêu đắc ý không buông tha người khác tiếp tục nói: "Trong ví của mình rõ ràng còn có 100 tệ, cậu lại không cầm, cậu nhất định phải lấy cái tờ năm mươi kia, bây giờ cậu còn muốn trách mình sao? Ý của cậu là do mình cố tình không nói cho cậu biết, mình có tờ 50 tệ rất quan trọng sao?"

"Vậy cậu nói một cái giá đi." Linh Linh cúi đầu, giống như một con mèo con bị mèo lớn bị bắt nạt.

"Giá cả? Biết nói sao đây, tương lai nó sẽ càng ngày càng quý." Dư Diêu nói tiếp, "Chú mình chuyên môn sưu tầm cái này, sưu tầm rất nhiều tiền xu trị giá hơn trăm vạn. Cậu muốn bồi thường kiểu gì?"

Linh Linh mở to mắt: "Vậy cậu muốn bao nhiêu tiền?"

"Ít nhất cũng phải hơn mười vạn đi!" Dư Diêu nói.

"Chờ một chút mình đột nhiên nhớ ra, chỗ ông chú bán nước kia hình như có quyển sổ ghi lại số phòng ký túc xá và tên của người đăng ký đi mua nước." Thôi Kiều cảm thấy quan điểm sống của Linh Linh đã được làm mới, vì thế đã đến lúc nói ra.

Ngay từ đầu cô không nói chính là muốn Linh Linh hiểu rõ hơn bộ mặt thật của Dư Diêu.

"Oa oa oa!!" Linh Linh lập tức ôm lấy Thôi Kiều: "Cám ơn cậu nha!"

Quả nhiên, hai người rất nhanh tìm lại được năm mươi đồng kia, Thôi Kiều mang theo thu hoạch được một áo bông nhỏ tri kỷ.

.........................................................

Lúc làm diễn viên, người đại diện hầu như ngày nào cũng phải đốc thúc Thôi Kiều tập thể dục, lúc đó mỗi ngày đều nghĩ, mau đến dì cả, mau đến dì cả, mau đến dì cả đi! Bởi vì sau khi đến dì cả có thể thoát khỏi việc chạy sáng, chạy đêm!

Hiện tại hoàn toàn có thể tự mình chi phối thời gian, kết quả sáng sớm tỉnh lại, thân thể vẫn nhịn không được muốn đi vận động.

Lúc này, sân thể dục còn chưa mở cửa, vì thế Thôi Kiều liền chạy quanh trường.

Lúc chạy vòng hai, đã gặp được cặn bã nam Viên Dã Tắc phiên bản Diệp Nguyên Trạch cũng đang chạy bộ.

"Thật trùng hợp, cậu cũng chạy bộ sao, chúng ta chạy cùng nhau đi, hai người có thể cổ vũ lẫn nhau!" Diệp Nguyên Trạch nói.

Thôi Kiều đã đại khái hiểu rõ tính cách của người này, không thể không nói, mình hẳn là đã khơi dậy được hứng thú của người này, đương nhiên hứng thú này cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, mà là muốn giày vò hứng thú của mình.

Cho nên Diệp Nguyên Trạch có làm cái gì, nhất định là có gì đó dấu trong lòng.

Thôi Kiều không thể biết được lần này đối phương muốn làm cái gì, nhưng cũng không sao cả.

Nhưng mà, không bao lâu sau, Thôi Kiều liền hiểu được.

Lúc hai người đi đến ngõ nhỏ, liền gặp phải một đám côn đồ.

Thôi Kiều được Diệp Nguyên Trạch bảo vệ ở phía sau: "Cậu mau chạy đi."

Thôi Kiều nhìn chữ trên đầu một đám côn đồ đối diện, [Lưu manh số 1 ( Viên Dã Tắc mời)], [Lưu manh số 2 (Viên Dã Tắc mời)], [Lưu manh số 3 (Viên Dã Tắc mời)]

Ở góc độ Diệp Nguyên Trạch nhìn không thấy, cô hơi nhướng mày, đây là chuẩn bị biểu diễn anh hùng cứu mỹ nhân sao?

"Không cần, mình ở lại với cậu." Thôi Kiều làm ra bộ dáng vừa sợ hãi, nhưng phải cố gắng giảng nghĩa khí.

Lúc này, tên côn đồ số 1 lấy dao ra: "Cô bé lớn lên không tệ, tới đây chơi đùa với mấy anh đi."

Trong lòng Thôi Kiều không hề gợn sóng, thậm chí có chút muốn cười.

Nhưng trên mặt lại có bộ dáng sợ hãi nhưng vẫn cố gắng dũng cảm đối mặt.

Đây đại khái chính là tôi phối hợp với anh biểu diễn trong truyền thuyết, đang rất cố gắng phối hợp.

Loại diễn xuất này, Thôi Kiều không diễn mười lần cũng diễn đến tám lần, hoàn toàn là dễ như trở bàn tay.

Diệp Nguyên Trạch nhíu nhíu mày, nói ra tay liền ra tay, lao vào đánh với ba tên côn đồ.

Thôi Kiều nhìn mấy người thật sự đánh nhau, trong lòng vui vẻ nở hoa, lúc bị Viên Dã Tắc bắt nạt ở câu lạc bộ, cô liền muốn báo thù, thật không ngờ, cơ hội đến nhanh như vậy.

Cô là diễn viên, tự nhiên có thể nhìn ra mấy người đều thật sự đang đánh nhau. Tuy rằng là thật sự đang đánh nhau, nhưng mấy tên côn đồ vẫn có chút bó tay bó chân.

Nếu là đánh nhau thật, làm sao có thể bó tay bó chân đây, đến đây, cùng nhau diễn chút đi!

Thôi Kiều nhìn trái nhìn phải, sau đó cầm lấy cây gậy ở góc bên cạnh, liền vọt tới, gia nhập cuộc chiến.

Một trận vung loạn, nói là vung loạn, nhưng trên thực tế vẫn rất có kỹ xảo, chuyên môn đánh cổ tay, một phát đánh rất chuẩn!

Dao của ba tên tên côn đồ bị Thôi Kiều đánh rơi mất hai cái, sau đó Thôi Kiều nhắm mắt lại, dùng sức đánh một gậy về phía sau, tiếp theo liền nghe được tiếng rêи ɾỉ quen thuộc, Thôi Kiều điên cuồng tung hoa ở trong lòng.

Thôi Kiều vừa rồi lại đặc biệt chú ý đến động tác của mấy người này, cùng với phương thức tránh né của Viên Dã Tắc, cho nên trên cơ bản một kích là trúng, hơn nữa là trực tiếp đánh vào mặt Viên Dã Tắc.

Ba tên côn đồ cũng mơ hồ, rõ ràng cũng không ngờ sẽ xuất hiện loại tình huống này, tên côn đồ dẫn đầu kia lập tức nói: "Chúng mày nhớ kỹ cho tao, về sau cũng sẽ không có vận may như vậy đâu."

Lúc này Thôi Kiều mới mở mắt ra, liền nhìn thấy trên mặt Viên Dã Tắc có một vết đỏ như máu, trong lòng vui vẻ đến nở hoa, nhưng trên mặt lại là áy náy và đau lòng: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, vừa rồi mình nhắm mắt lại, đánh trúng cậu rồi."

Diệp Nguyên Trạch gần như là một ngụm máu nuốt không trôi, cũng nôn không ra, chỉ có thể cố nén nói: "Mình không có việc gì, chúng ta đi bệnh viện đi."

Thôi Kiều đau lòng nhón mũi chân lên, kề sát nhìn vết máu trên mặt Viên Dã Tắc, thở phào nhẹ nhõm: "May mà không bị rách da."

Trên thực tế lại suy nghĩ, thật sự là đáng tiếc, không hủy được khuôn mặt này.

Ảnh đế Viên Dã Tắc vs Ảnh hậu Thôi Kiều

Thất bại thảm hại.