"Thôi Kiều, anh thích em. Anh thực sự thích em, em không thể suy nghĩ một chút sao?" Người đàn ông ngồi đối diện quét hết sự khôn khéo tài giỏi bình thường, giọng nói thậm chí có chút run rẩy.
Trong lòng Thôi Kiều thở dài một hơi: "Thật sự rất xin lỗi..."
Còn chưa nói xong, đã bị đối phương cắt đứt, giọng nói của người đàn ông sa sút, Thôi Kiều ngẩng đầu liền nhìn thấy trong mắt đối phương đã đầy sự khổ sở: "Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cho tới bây giờ đối với nam sinh em đều kính nhi viễn chi (tôn kính mà không thể gần gũi), thực ra, anh cũng đoán được, chỉ là vẫn không chịu tin tưởng..."
Chờ đã! Anh đoán được cái gì? Anh không chịu tin tưởng điều gì?
Trong lòng Thôi Kiều đã bắt đầu gầm thét. Đây là chàng trai thứ mấy hoài nghi cô thích các em gái rồi?
Đợi đến khi thanh mai trúc mã rời đi, Thôi Kiều mới nằm sấp trên bàn, đừng tưởng rằng đối phương còn chưa nói xong cô liền không biết đối phương muốn nói cái gì, nhưng mà, cô rất oan nha! Mặc dù bên dưới Weibo, một vòng fan đều gọi cô là chồng, nhưng cô thực sự thẳng, thẳng tắp nhé!
Nhưng mà, vấn đề là, cô cũng không rõ vì sao, từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng động tâm với ai, hơn nữa, đúng thật là, có bệnh sợ con trai rất nhỏ...
Không tiếp nhận được em gái, còn có chứng sợ con trai...
Đây chính là một cái mạng F.A.
Quên đi, đừng nghĩ đến chuyện này, Thôi Kiều đeo kính râm lên, lát nữa còn có hai thông báo phải đuổi.
Kinh đô tháng mười hai, lạnh đến muốn mạng, Thôi Kiều có chút hối hận đi ra.
Cũng may trên đường người đi đường đều đeo khẩu trang, cũng không ai chú ý tới người đi đường cạnh mình chính là đại minh tinh trên quảng cáo ven đường.
Đúng lúc này, ven đường có một giọng nói của một đứa trẻ: "Bà nội, bà nội, kẹo hồ lô!"
Thôi Kiều đặc biệt thích loại giọng sữa này, nhìn qua, trái tim thiếu chút nữa bị dọa nhảy ra, một đứa nhỏ bốn năm tuổi được bọc đến kín mít, nhanh chóng chạy về phía giữa đường!
Thôi Kiều gần như là phản xạ có điều kiện, chạy như bay tới, lập tức ôm lấy đứa nhỏ, sau đó xoay người.
Thôi Kiều chỉ cảm thấy thân thể mình giống như bay lên.
Sau đó mới là nặng nề rơi xuống đất, tiếp theo là đau đớn đến chậm.
Thì ra, chuyển động chậm khi bị xe đυ.ng trong phim là thật...
Tiếng ồn ào náo nhiệt dường như thoáng cái trở nên xa xôi, Thôi Kiều chỉ nghe thấy có người thét chói tai: "Đứa nhỏ không sao! Mau! Mau gọi xe cứu thương đi, đầu cô gái này chảy rất nhiều máu!"
"Trời ạ! Là Thôi Kiều! Là ảnh hậu Thôi Kiều!"
Đầu Thôi Kiều đau muốn nứt ra, không biết vì cái gì, vậy mà còn có tâm tình suy nghĩ, xong rồi, đời này cứ như vậy mà vội vàng kết thúc, cô còn chưa trải nghiệm tình yêu mà...
"Đừng nói đời này, cho dù là kiếp sau cô cũng không có khả năng có tình yêu." Đúng lúc này, một tiếng máy móc vang lên bên tai Thôi Kiều.
Cả người Thôi Kiều mê mang một lúc, đây là cái quỷ gì?
"Không phải quỷ, tôi là hệ thống phản ngược luyến." Giọng nói đó lại xuất hiện.
Lần này Thôi Kiều nghe đến rõ ràng: "Cái câu nói kiếp sau tôi cũng không có khả năng có tình yêu mà cậu vừa nói là như thế nào?"
"Kiếp trước cô dùng hết tình yêu mấy đời của cô, cho nên mấy đời sau cô đều không có khả năng có tình yêu."
"Kiếp trước tôi thật trâu bò! Cần phải yêu bao nhiêu người mới có thể dùng hết tình yêu mấy đời vậy." Thôi Kiều thầm chửi bới.
"Cô suy nghĩ quá nhiều rồi." Âm thanh máy móc của hệ thống không mang theo chút tình cảm nào: "Kiếp trước cô bị tình yêu làm tổn thương quá nặng, bị người trêu đùa, hết lần này tới lần khác si tâm không hối hận, cuối cùng ôm hận mà chết, thề đời đời kiếp kiếp không cần yêu."
"À, vậy kiếp trước của tôi, nhất định là không hiểu kế hoạch không theo kịp biến hóa, sao có thể nói lời như vậy trước khi chết chứ! Đúng rồi, trước tiên không đề cập đến chuyện này, hiện tại hẳn là tôi còn có thể cứu vãn một chút chứ?" Thôi Kiều phát hiện mình đã không cảm giác được đau đớn, thậm chí không cảm giác được thân thể...
"Đó cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là, cô muốn tình yêu của cô sao?" Tiếng máy móc nói.
"À..." Rất động tâm nha! Từ nhỏ đến lớn, người khác mới biết yêu, cô một lòng học tập, người khác ngọt ngào yêu đương, cô một lòng phát tài, người khác bước vào con đường hôn nhân, cô một lòng xây dựng xã hội hài hòa xã hội chủ nghĩa.
"Chỉ cần trở lại kiếp trước của cô, tích đầy giá trị tình yêu và giá trị ngược tâm của tên cặn bã đã ngược đãi cô kia. Trả lại toàn bộ đau đớn kiếp trước của cô cho tên cặn bã kia, cô tự nhiên sẽ có năng lực có được tình yêu." Giọng nói máy móc giải thích.
"Nếu như tích không thành, có ảnh hưởng gì không tốt với tôi không?" Thôi Kiều không rõ hiện tại rốt cuộc là tình huống gì, nhưng lòng hiếu kỳ hại chết mèo, cô không chỉ muốn tình yêu, cũng rất muốn biết kiếp trước mình là như thế nào. Hơn nữa cũng cảm thấy hứng thú đối với người có thể ngược đãi cô đến ôm hận mà chết.
"Cái này thì không sao. Khi thời gian đến, cô sẽ trở lại thế giới, ở trong cơ thể của riêng cô."
"Vậy thành giao." Vừa nói xong, Thôi Kiều còn chưa kịp hỏi chuyện khác, đã cảm thấy cảm giác trở lại trên người mình.
Sau đó trước mắt trắng bệch, tiếp theo gần như là hoàn toàn không có thời gian phản kháng, liền nghe được có người chửi mắng: "Cô còn tưởng rằng mày là liệt nữ trinh khiết gì sao? Vào Thiên Thượng Nhân Gian, cô chính là kỹ nữ!"
Nương theo thanh âm này, Thôi Kiều ngẩng đầu, tầm nhìn cũng trở nên rõ ràng, liền nhìn thấy trước mặt có một người phụ nữ trung niên mặc váy màu đỏ, vẻ mặt hung tợn mà nhìn mình. Trên đỉnh đầu có một dòng chữ phát ra ánh sáng màu xanh nhạt [Quản lý Thiên Thượng Nhân Gian: Chị Hồng] Phía sau vậy mà còn có một dấu ngoặc đơn (Thân phận che giấu: Nằm vùng của cục cảnh sát)
Thôi Kiều mộng bức nửa giây, trên đầu còn có giới thiệu nhân vật là cái quỷ gì? Vậy mà còn có thân phận che giấu?
Mà quay đầu lại, chính là căn phòng lộn xộn, quần áo để lung ta lung tung, còn có thể nhìn thấy vài cái qυầи ɭóŧ tình thú...
Cho nên, kiếp trước cô là gái mại da^ʍ?? Trong đầu Thôi Kiều xuất hiện nhận thức như vậy.
Vậy không thể không thừa nhận, kiếp trước của mình, thật sự là đủ thảm.
Chị Hồng thấy Thôi Kiều không lên tiếng, lại mắng vài câu, nhưng dù sao cũng là cảnh sát nằm vùng, chỉ là ngoài miệng mắng chửi, không ra tay.
Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa tìm chị Hồng.
Sau khi chị Hồng hùng hùng hổ hổ rời đi, Thôi Kiều đứng lên, từ trong gương bên cạnh nhìn thấy bộ dáng hiện tại của mình, cả kinh lui về phía sau hai bước, yêu quái trong gương này là ai? Đôi môi đỏ mọng nhìn thấy mà giật mình, kết hợp với lớp trang điểm khói không được làm tốt, mái tóc khô vàng, còn có làn da dầu mỡ kia...
Mình ở trong gương, trên đầu cũng có một dòng chữ, là màu trắng: [Si tình nữ: Thôi Kiều]
"Hệ thống phản ngược luyến?" Thôi Kiều nhỏ giọng gọi.
Không ai trả lời.
Thôi Kiều lại kêu một lần ở trong lòng: "Hệ thống?"
Sau đó liền nhìn thấy trước mặt mình xuất hiện một dòng chữ: [Ở đây, tôi không thể lên tiếng, chỉ có thể nhắc nhở cô như vậy]
Thôi Kiều gật gật đầu, tiếp tục hỏi ở trong lòng: "Tôi có thể hỏi một câu không, hiện tại tôi là gái mại da^ʍ, có cần tiếp khách không? Khi nào người đàn ông tôi muốn ngược sẽ xuất hiện? Nếu có lúc bị chấn thương, hoặc một vở kịch giường chiếu, có thể xin hệ thống ủy thác thân thể không?"
Phông chữ trên không trung trở nên đỏ như máu [...]
"Ồ, không thể sao! Vậy chúng ta hãy trở lại kiếp sau của tôi đi, tôi không muốn tình yêu." Trong cuộc sống hiện thực, cô vì chứng sợ bệnh con trai, những cảnh thân mật đều dùng thế thân.
"Tôi đi xin!" Phông chữ trên bầu trời chuyển sang màu trắng một lần nữa.
Thôi Kiều thở phào nhẹ nhõm.