Cố Đông Trọng Sinh

Chương 12

Cố gia nhận được 22 vạn bồi thường.

Cùng lúc đó, Cố Đông cũng nhận được thù lao dành cho người tình nguyện thí dược, Cô Đông kinh ngạc nhìn về phía nhân viên quản lý nói: “Không phải nói chỉ có năm vạn thôi sao?”

“Số tiền dư ra chính là trợ cấp thêm, trong lần thực nghiệm này, cậu là người có phản ứng khá lớn, cũng tương đối vất vả, số tiền này xem như là tiền bồi dưỡng.”

Xác thật trong hai mươi người làm thực nghiệm, chỉ có Cố Đông và hai người khác là có phản ứng rất lớn với thuốc, biểu hiện ở chỗ là làn da của cậu trở nên mịn màng hơn, lông tơ cũng ít đi, hầu kết cũng nhỏ lại, nhưng may mắn là tiểu huynh đệ của cậu ta không có thay đổi gì.

Đây là lần đầu tiên Cố Đông đăng ký làm người tình nguyện thử thuốc, đối với chuyện được thêm tiền bồi dưỡng, người ta nói cậu liền tin, cầm tiền liên tục nói cảm ơn.

Có được số tiền bồi thường và tiền thù lao làm người tình nguyện thử thuốc, như vậy cậu đã có đủ chi phí trị liệu sau này của ba cậu và chi phí phẩu thuật cho mẹ cậu, lại còn có thể trả hết nợ nần trong nhà, dư lại cũng đủ đóng học phí cho hai anh em cậu.

Sau khi Cố Tây biết anh trai đi làm người tình nguyện thử thuốc, vừa tức lại vừa bực, chỉ đỏ hốc mắt, không nói một lời nào.

Cố Đông an ủi: “Anh không bị gì cả, em đừng lo lắng quá.”

Vương Bình ở bên cạnh cũng không có mở miệng nói chuyện, nhưng trong lòng rõ như gương, nếu không nguy hiểm, sao có thể nhận được hai mươi vạn thù lao chứ? Nhưng tất cả những gì con trai lớn làm đều là vì hai vợ chồng bọn họ, trong lòng vừa chua xót lại vừa khó chịu, lúc đối diện với ánh mắt kỳ vọng của con trai nhìn bà, hy vọng bà làm phẫu thuật, trong lòng Vương Bình đột nhiên sinh ra một loại ý niệm, chính là bà phải cố gắng tồn tại để nhìn con trai thành gia lập nghiệp và sống hạnh phúc.

Trước cửa phòng giải phẫu...

Hai anh em Cố Đông và dì cả dì nhỏ đang canh giữ ở bên ngoài, chờ đèn của phòng giải phẫu vừa tắt, mọi người liền đi lên vây xung quanh bác sĩ hỏi thăm tình hình, bác sĩ tháo xuống khẩu trang nói: “Cũng may phát hiện sớm, giải phẫu rất thành công, sau này chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt là không có vấn đề gì.”

Mọi người nghe xong liền cám ơn trời đất.

Thân thể của Vương Bình rất rắn chắc khoẻ mạnh, sau khi phẩu thuật xong khôi phục rất tốt, hai vợ chồng đều ở cùng một phòng bệnh, trong khoảng thời gian này, Cố Đông và Cố Tây liền thay phiên nhau chăm sóc hai người.

Cố Tây là xin nghỉ trở về, lúc sau cũng không có trở về trường học, học kỳ sau phải đến trường học thi lại.

Vương Bình cường ngạnh nói: “Ngày mốt hai đứa cứ đi Kinh Đô đi học đi, đừng có ở chỗ này nữa.”

“Mẹ ——” Cố Tây kêu lên một tiếng.

Vương Bình liền cắt đứt lời nói của con trai nhỏ “Mẹ có dì cả với dì nhỏ của con chăm sóc rồi, có gì mà không yên tâm chứ. Lão cố, ông nói một câu đi.”

Trên giường, hai chân của Cố Nhất Dân vẫn còn nằm liệt, hiện tại mỗi ngày đều muốn nỗ lực làm phục kiện, tranh thủ có thể nhanh chóng đứng lên lần nữa để đi đường. Trong khoảng thời gian bị tai nạn này, Cố Nhất Dân cũng từng suy sút hậm hực muốn chết đi, không muốn liên lụy đến vợ con, nhưng mấy ngày qua, nhìn thấy hai đứa con trai canh giữ trong phòng bệnh, cẩn thận giúp ông lau mình đổ nướ© ŧıểυ, làm Cố Nhất Dân luyến tiếc hai đứa con trai.

Hai đứa con này của ông không giống ông cả đời chỉ biết thành thật làm việc, vừa không có văn hóa lại còn nghèo nàn, mà đều có một tương lai sáng lạng lại vừa hiếu thuận, không thể bởi vì ông mà đánh mất tương lai, cả đời chỉ biết bán lưng cho trời bán mặt cho đất, sẽ bị người ta xem thường.

Nhất là khi nghe vợ nói con trai lớn đã đem Đậu Giá đưa đi, còn đi tham gia thử nghiệm thuốc, dùng mạng để kiếm tiền chi trả viện phí cho ông và vợ, Cố Nhất Dân liền trầm mặc, Vương Bình lưu loát nói: “Tôi biết lúc trước khi Đông Đông quyết định muốn sinh Đậu Giá, trong lòng ông không thoải mái, coi thường con trai là đàn ông lại đi sinh con, cảm thấy như vậy sẽ làm ông mất mặt, hiện giờ Đậu Giá đã bị đưa đi, vừa lòng ông rồi chứ.”