Cố Đông Trọng Sinh

Chương 1

Vân Thành là một thành phố dựa núi gần biển.

Tháng sáu, thời tiết rất là nóng bức.

Dưới chân núi Thanh Lâm....

Trong một căn nhà hai tầng ở Cố Gia Thôn, bầu không khí giăng đầy mây mù.

Trong nhà, trên băng ghế gỗ lạnh lẽo, loang lổ màu sơn đỏ đang ngồi hai anh em, không ai mở miệng nói chuyện, bầu không khí rất là thâm trầm. Một lát sau, thiếu niên cao to có làn da ngâm đen chịu không nổi sự im lặng này, hai mắt đỏ bừng nói: “Anh, em không học tiếp đâu, anh đi học đi, em sẽ đi làm kiếm tiền.”

Bên cạnh là một thanh niên thanh tú trắng nõn, nghe thiếu niên nói như vậy, cũng không có mở miệng đáp lại, chỉ thấy cậu ta nhắm hai mắt dựa vào lưng ghế, hai hàng nước mắt yên lặng từ khóe mắt chảy xuống, mu bàn tay của cậu ta đặt ở trên đôi mắt, nghe được giọng nói quen thuộc của em trai, cảm xúc trong lòng đan chéo hỗn loạn, cậu ta có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói nhưng lại nói không nên lời.

Cậu ta đã trở lại trước khi bi kịch vẫn còn chưa có phát sinh.

“Anh có cách giải quyết.” Qua một hồi lâu, thanh niên thanh tú trắng nõn, cũng chính là Cố Đông mở miệng nói chuyện, tiếng nói của cậu trầm thấp khàn khàn mang theo nghẹn ngào.

“Anh! Anh làm gì có cách nào chứ? Ba cần tiền để phẫu thuật, em biết trong nhà chúng ta không có tiền, em thật sự không muốn đi học nữa đâu, vốn dĩ em đã làm chậm trễ anh một năm rồi, vừa lúc thời gian tạm nghỉ học của anh cũng sắp hết, năm nay vừa lúc có thể đuổi kịp năm học mới ——”

“Cố Tây.”

Giọng nói của Cố Đông khàn khàn, cậu liếʍ liếʍ bờ môi khô khốc của mình, mặc dù đầu cậu đang hỗn loạn như sắp nổ tung, nhưng vẫn nhìn về phía người em trai trẻ tuổi đầy sức sống của cậu, bộ dáng trẻ tuổi lúc này của em trai không khác gì trong bức ảnh chụp trắng đen trên bàn thờ trong ký ức. Hiện tại em trai cậu vẫn còn sống, cho dù là thật hay là đang nằm mơ, cậu đều muốn níu kéo hình ảnh này, không muốn tỉnh lại.

“Em biết anh muốn đi làm để em có thể tiếp tục đi học, nhưng mà anh, anh học giỏi như vậy không thể nghĩ học được, em đã liên lụy anh một lần rồi, không thể tiếp tục liên luỵ anh thêm nữa.”

Cậu thiếu niên Cố Tây cao 1 mét 8 rốt cuộc cũng nhịn không được nữa mà khóc lên, cậu dùng mu bàn tay quẹt nước mắt, giọng nói đứt quãng mà nói ra kế hoạch của mình, “Em nghe Lượng Tử nói, bên kia bờ biển rất dễ kiếm tiền, chúng ta chữa khỏi bệnh cho ba ba trước, sau đó em sẽ đi làm nuôi anh đi học, cho dù em có học xong cũng không nhất định có thể tìm được một công việc tốt, anh cũng biết là em vẫn luôn không thích học tập mà, nếu không có anh giúp em học bổ túc, em đã thi rớt rồi.......”

Cố Tây kích động nói xong, liền ôm đầu nhỏ giọng khóc lên.

Cố Đông thấy vậy, đang muốn mở miệng nói chuyện, thì lại nghe thấy phòng bên cạnh vang lên tiếng khóc nỉ non của trẻ con. Cố Đông lập tức thay đổi sắc mặt, hai mắt hơi hơi sáng lên, cũng không rảnh an ủi em trai, mà là quay đầu vén lên rèm đi vào phòng, liền nhìn thấy trong phòng, trên chiếc giường em bé bằng gỗ đang nằm một đứa trẻ khoảng một tháng tuổi. Lúc này, trên tương mặt trắng nõn của bé, đôi mắt to tròn đang treo nước mắt, cái miệng nhỏ thì đang khóc nỉ non rất là đáng thương.

“Đậu Giá ngoan, ba ba ôm con nha.” Cố Đông thấy bé như vậy, trái tim mềm nhũn, thật cẩn thận mà bế con trai lên, vừa rồi đứa trẻ vẫn còn đang khóc lóc, sau khi được Cố Đông ôm vào trong lòng ngực liền nín khóc, nhưng trên gương mặt vẫn còn treo đầy nước mắt, thoạt nhìn vô cùng đáng thương, khiến ai thấy cũng đều đau lòng.

Cố Đông dỗ dành con trai, Cố Tây cũng đi theo vào phòng, tay chân vụng về mà lấy ra tã giấy đưa cho anh trai, lại giúp cháu trai pha sữa bột.

Chờ trấn an Đậu Giá đi vào giấc ngủ, Cố Đông lộ ra ánh mắt trìu mến mà nhìn con trai, một lát sau, Cố Đông cũng nhớ đến tình cảnh hiện giờ trong nhà, sau khi đắp chăn mỏng cho con trai xong, mới đóng cửa phòng lại, lúc này mới dẫn Cố Tây ra ngoài nói chuyện.

“Đừng có làm chuyện ngu ngốc, đi học cho đàng hoàng vào, chuyện trong nhà, anh sẽ nghĩ cách.”

Cố Tây biết rõ tình cảnh hiện tại trong nhà thế nào, sợ quấy nhiễu cháu trai đang ngủ trong phòng, liền hạ thấp giọng nói: “Anh, anh làm gì có cách nào chứ? Em sẽ đi làm ——”