Vì xuất đầu cho nhi tử, Liễu Nguyên liền hướng Lăng Thị thổi gió bên gối, vì thế vào ngày hôm sau, Lăng Thị liền giáo huấn Lăng Nguyệt Hy một trận.
Mặc dù không có bằng chứng, nhưng Lăng Thị vẫn động gia pháp với Lăng Nguyệt Hy......
Lăng Nguyệt Hy trong lòng tự nhiên là không phục, nhưng nàng chỉ có thể đem cục tức trong lòng nuốt xuống, làm bộ như một bộ đã biết sai.
Nhưng càng như vậy, trong lòng nàng lại càng hậm hực.
Rõ ràng lúc trước phụ thân đối với nàng tốt như vậy, nhưng bây giờ dù nàng chỉ mỉa mai Lăng Minh Diệu vài câu, hắn liền động gia pháp với nàng…
Mà sau đó, Lăng Nguyệt Hy còn bị Lăng Thị phạt quỳ gối ở Phật đường hai canh giờ, nhưng lúc này mới qua không đến nửa canh giờ, nàng liền cảm thấy hai chân tê dại, làm sao còn có thể chống đỡ thêm hai canh giờ?
Vì thế Lăng Nguyệt Hy nhìn chung quanh, sau khi xác nhận không ai nhìn chằm chằm nàng, nàng đổi tư thế từ quỳ thành ngồi xuống, ngẩn người nhìn bàn thờ trước mắt.
Đang lúc nàng nhìn bàn thờ ngẩn người, lại bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân, Lăng Nguyệt Hy cả kinh, thậm chí cũng quên đổi lại tư thế quỳ.
May mà người tới không phải người ngoài, mà là mẫu thân của nàng - Diêu Uyển Nhu.
Vừa nhìn thấy nàng, Diêu Uyển Nhu liền nói: "Ô ô...... Cha con không đánh đau con chứ?"
Đau nhất định là có chút đau, nhưng Lăng Nguyệt Hy không muốn mẹ nàng lo lắng cho nàng, liền lắc đầu nói: "Không có..."
Nhưng lời nàng còn chưa dứt, Diêu Uyển Nhu liền cả giận nói: "Thiên sát cẩu vật (dịch nôm na là: mẹ kiếp), sao năm đó Diêu gia chúng ta lại giúp hắn một con sói mắt trắng như vậy, lại còn vì con hồ ly tinh và dã chủng đó mà ra tay với con…"
**$ói mắt trắng: Người ta thường dùng hình ảnh "sói mắt trắng" ám chỉ những kẻ tiểu nhân vong ân bội nghĩa, ăn cháo đá bát. Khi đã nhận được lợi ích hoặc sự giúp đỡ của người khác sẽ cắn ngược lại, lấy ân báo oán.
Diêu Uyển Nhu lên án Lăng Thị vài câu, cho đến khi Lăng Nguyệt Hy mở miệng khuyên nàng đừng tức giận, lúc này Diêu Uyển Nhu mới ngừng lại.
Sau đó, Diêu Uyển Nhu mới nhớ đến thứ gì, mở hộp thức ăn nàng mang tới, liền đem thức ăn đưa tới trước mặt Lăng Nguyệt Hy.
"Ô ô, con nhất định đói bụng rồi sao? Mẹ mang cho con chút đồ ăn, con cứ ăn tạm đi, bây giờ mẹ đi tìm cha con, bảo ông ấy đừng phạt con nữa. "
"Vâng." Lăng Nguyệt Hy nhu thuận nhẹ nhàng gật đầu, chợt liền cầm lên một khối bánh quy xốp bắt đầu ăn.
Ăn bánh quy xốp ngọt ngào, trong lòng Lăng Nguyệt Hy lại rất buồn khổ.
Đều tại cái Lăng Minh Diệu kia, nếu không phải hắn, nàng sao có thể bị phạt?
Nghĩ tới những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, Lăng Nguyệt Hy trong lòng liền hậm hực.
Nàng thuở nhỏ tựu không có chịu qua cái gì tức giận, cũng không có gì phiền lòng sự, nhưng từ mẹ sau khi con Lăng Minh Diệu đến, đây hết thảy liền thay đổi…
Lăng Nguyệt Hy càng nghĩ càng giận, trong lòng nàng thậm chí còn đang suy nghĩ, nếu......
Nếu như bọn họ có thể biến mất khỏi thế giới này thì tốt rồi...